Người đăng: d42ngthp
Minh Minh nói:
- Chị Như Nguyệt, Tề Nhạc nhất định phải đi sao? Thời gian ba tháng, anh ấy
không có khả năng tăng thực lực của mình. Em thấy, không bằng ba chúng ta cùng
đi, hơn nữa có chị, còn có em, có lẽ cũng đủ rồi.
Hải Như Nguyệt lắc đầu, nói:
- Minh Minh, chuyện này không đơn giản như cô suy nghĩ đâu. Những gia tộc cổ
xưa bảo hộ phương đông lắng đọng bao nhiêu năm, thực lực phi thường khủng
khiếp, hơn nữa bọn họ đều tự hành hệ thống, bằng ba người chúng ta, chưa hẳn
có thể chiếm được thượng phong. Có trời mới biết đám lão gia hỏa của những gia
tộc kia mạnh tới mức nào. Đáng tiếc, tôi vừa tiếp cận cảnh giới sáu vân. Nếu
như tôi có được thực lực bảy vân, bọn họ nào dám khiêu khích.
Minh Minh nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta thật sự không mang Tề Nhạc theo sao?
Hải Như Nguyệt lườm Tề Nhạc, nói:
- Với tư cách vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, anh ta nhất định phải xuất
hiện. Nếu không, có vẻ chúng ta sợ những người đó. Ba tháng này, chúng ta đều
phải cố gắng, trông cậy vào anh ta là không thể nào. Chỉ có khi thực lực chúng
ta tăng lên, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh, mới có thể ứng phó. Hiện
vào lúc này, chúng ta không cần đánh bại mọi người, chỉ cần thể hiện thực lực
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta là đủ rồi. Đợi đến lúc Thập Nhị Sinh Tiếu tề
tụ, bọn họ không còn cơ hội.
Tề Nhạc nghe Hải Như Nguyệt nói, cơ bắp trên mặt giật giật mấy cái, một tia
lạnh lẽo trong mắt hiện ra. Đây không phải lần đầu tiên hắn bị người ta xem
thường, nhưng mà, bị một nữ nhân coi thường, trong nội tâm của hắn tràn ngập
tức giận. Nhưng mà, Tề Nhạc cũng không có lộ ra ngoài, hắn biết rõ, Hải Như
Nguyệt nói ra những chuyện này, đều là thực. Dựa theo tình huống của Kỳ Lân
bình thường mà nhìn, đừng nói là ba tháng, cho dù là ba năm, cũng chưa chắc
có thể cường đại lên. Trong mắt các nàng, bản thân mình chỉ có tác dụng tập
hợp chiến sĩ Thập Nhị Sinh Tiếu mà thôi, mà không phải chiến đấu. Đã như vầy,
các ngươi đợi đi, ba tháng, chính là gần một trăm ngày, chẳng lẽ ta không có
thực lực đầy đủ sao? Nghĩ tới đây, hai đấm của Tề Nhạc xiết thật chặc, trong
nội tâm tràn ngập khát vọng với lực lượng.
Minh Minh gật gật đầu, nói:
- Chuyện này cũng chỉ có thể như vậy, nếu thư khiêu chiến đã tới, chúng ta
không thể học tiếp. Như vậy chị Như Nguyệt, ngày mai em sẽ mời ba Sinh Tiếu
Thủ Hộ Thần mới phát hiện tới, sau đó lập tức dẫn bọn họ đi tới Tây Tạng thỉnh
Trát Cách Lỗ đại sư giác tỉnh cho họ, tuy thời gian ba tháng không dài, nhưng
ít nhất bọn họ cũng có thực lực sơ vân. Bản thân chị Mạc Địch rất mạnh, có lẽ
đến lúc đó lực lượng của chúng ta sẽ mạnh hơn một chút. Đến tìm Trát Cách Lỗ
đại sư, chúng ta cũng có thể an tâm tu luyện một thời gian ngắn. Việc học chỉ
có thể buông trước.
Hải Như Nguyệt gật gật đầu, nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Sau khi nhận được điện thoại của cô tôi đã tìm hiểu
tư liệu mấy người kìa, chuyện này ngày mai tôi sẽ cho người đi xử lý. Phương
diện trường học tôi sẽ lo.
Chuyện này chỉ một câu đơn giản, nhưng đã hoàn toàn thể hiện thế lực của Hải
Như Nguyệt.
Ánh mắt Minh Minh rơi vào người Tề Nhạc, nói:
- Vậy còn anh? Có muốn đi cùng chúng tôi không. Đến chỗ Trát Cách Lỗ đại sư,
anh cũng có thể tu luyện một thời gian đấy.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không, cô đi đi. Tôi sẽ ở lại Thanh Bắc chờ các người trở về. Dù sao tôi co
đi, cũng không thể giúp được cái gì, khổ tu hữu dụng sao?
Hải Như Nguyệt có chút khinh thường nhìn Tề Nhạc, nói:
- Tùy anh vậy. Anh tu luyện đúng là không có ít gì. Nhưng mà, hôm nay gọi các
người tới, còn có một việc, có mấy thứ tôi muốn cho anh. Tuy ba tháng anh
không có khả năng tu luyện ra thành tích gì, nhưng nêu anh có thể đem những
thứ này phát huy thì sẽ có trợ giúp thiết thực, ít nhất có thể bảo vệ mạng của
mình.
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Cái gì thế?
Hải Như Nguyệt không có trả lời, đi tới một vách tường, đưa tay đặt lên một
chỗ trên vách tường rồi nhấn xuống, âm thanh nhỏ bé vang lên, vách tường lại
mở ra hai bên xuất hiện một khe hở đủ một người đi qua.
Chẳng những Tề Nhạc kinh ngạc, ngay cả Cơ Minh Minh cũng tò mò hỏi:
- Chị Như Nguyệt, chỗ này của chị có cơ quan sao!
Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Đây là Trát Cách Lỗ đại sư giao cho tôi bảo đảm. Vốn hiện tại có lẽ không
nên cho anh ta, nhưng chuyện quá đột ngột, không cho anh ta chút bổn sự bảo vệ
tinh mạng, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi không đảm đương nổi. Đi
theo tôi.
Nói xong, nàng dẫn đầu đi vào trong khe hở.
Ba người đi vào trong khe hở, bê tông của vách tường khép lại, đây là một gian
phòng độc lập, Hải Như Nguyệt không biết ấn vào nơi nào, vách tường của gian
phòng có ánh sáng lóe lên, chiếu vào một góc căn phòng.
Đột nhiên Tề Nhạc cảm nhận được khí tức không hiểu, khí tức vô cùng cường đại
này kích thích thân thể của hắn run lên, ngay sau đó, cổ khí tức này dường như
đã tìm được thân nhân của mình, điên cuồng lao về phía thân thể của hắn, Tề
Nhạc không khỏi kêu rên một tiếng, thân thể có chút nhoáng lên, lui ra phía
sau một bước. Khi khí tức hắn vừa tu luyện hôm nay vận chuyển nhanh hơn, nhận
được kích thích của khí tức này, Tề Nhạc rõ ràng cảm giác được, trong thân thể
của mình, mỗi tế bào như sinh động hơn, tốc độ khí tức vận chuyển trong thân
thể nhanh hơn ở bên ngoài gấp ba lần.
Âm thanh Hải Như Nguyệt vang lên.
- Gian phòng này dùng tài liệu đặc thù kiến tạo mà thành, có thể ngăn cách
tất cả năng lượng chấn động. Tề Nhạc, đây chính là đồ vật thuộc về anh. Nếu
như anh không thể mang nó đi, vậy chứng minh nó không tán thành anh.
Tề Nhạc dường như không nghe được lời Hải Như Nguyệt nói, ánh mắt của hắn nhìn
thẳng, rơi vào một cái bàn kim loại nằm sát vách tường.
Trên cái bàn lớn đó, bầy đặt ba thứ đồ vật, bên trái, là một khay, phía trên
có một bộ y phục, giống như vải vóc bình thường, nhìn không ra bộ dáng của nó,
bên phải, chính là một viên cầu thủy tinh, trong quả cầu có hào quang lưu
chuyển, mỗi một lần lập loè, đều chuyển biến thành một loại màu sắc, chính là
tím, lam, hồng, thanh bốn loại màu sắc lưu chuyển. Khí tức cường đại lúc
trước, chính là từ trong quang cầu này phát ra.
Mà ở giữa bàn, chính là một khối lân phiến, lân phiến đỏ tươi có hình thoi,
phía trên có chút cong lên, hào quang đỏ tươi như máu lóe lên rất yêu dị, ánh
sáng màu đỏ nhàn nhạt khiến căn phòng này có chút quỷ dị.
Minh Minh cùng Hải Như Nguyệt tránh ra hai bên, Tề Nhạc từng bước một đi tới
trước bàn rồi dừng lại, hắn giơ tay lên, dường như muốn cầm lấy một kiện,
nhưng tay của hắn ở trên không trung liền dừng lại.
- Hải Như Nguyệt, những thứ này là cái gì?
Âm thanh của hắn rất bình tĩnh. Bất luận là Hải Như Nguyệt hay Minh Minh, từ
trong đó không nghe được chút cảm tình nào.