Người đăng: d42ngthp
Trước mặt thực lực tuyệt đối, Tề Nhạc là đồ gà mờ trong việc giảm bớt lực
lượng này, giờ này khắc này, trong lòng của hắn tràn ngập bi phẫn, đã thấy đối
phương xem thường nhìn qua, đồng thời cũng bi ai vì mình nhỏ yếu. Mắt thấy một
cước của Cơ Đức đá tới, thân thể của hắn hơi nghiêng một chut, lần nữa dùng
hai tay ngăn cản chân của Cơ Đức.
Chuyện kỳ dị phát sinh, Tề Nhạc hoảng sợ phát hiện, một cước của Cơ Đức mang
theo kình phong không phải đánh về phía hắn, ngược lại sinh ra một cổ hấp xả
chi lực, hút thân thể của hắn về phía đùi của đối phương, giống như con thiêu
thân lao đầu vào lửa.
Mục đích của Cơ Đức rất đơn giản, đúng như Tề Nhạc tưởng tượng, đương nhiên
hắn không giết Tề Nhạc, nhưng vì em gái của mình, hắn sẽ giáo huấn Tề Nhạc một
bài học nhớ đời. Lúc này, biểu tình khinh thường trên mặt của hắn hiện rõ, từ
trên người Tề Nhạc không thấy hào quang sáng rọi nữa, hắn biết Tề Nhạc không
còn khả năng ngăn cản một cước này.
Chân đến, thời điểm này một cước như sắt thép của hắn đá vào chân của Tề Nhạc,
đột nhiên, Tề Nhạc nhìn thấy một cước này chậm lại, ngay sau đó, trong khoảng
khắc đó, Tề Nhạc cảm giác thân thể của mình sinh ra nhiệt lưu mãnh liệt, quán
thâu vào cánh tay của mình. Tay trái của hắn vô thức duỗi ra, tay phải quét
ngang trực tiếp vỗ vào chân củ Cơ Đức.
Phanh một tiếng trầm đục, Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, cũng không có lực lượng
lớn như trong tưởng tượng, một cước của Cơ Đức bị cản lại, không ngờ bị tay
phải của mình ngăn cản được.
Trong nội tâm Cơ Đức tràn ngập khiếp sợ, trong khoảnh khắc đó, tay phải của Tề
Nhạc vỗ lên bắp chân hắn, hắn rõ ràng cảm giác được mình như đá vào cục sắt,
lực phản chấn làm hắn thu chân lại thật nhanh, dưới tác dụng của lực phản
chấn, hắn thậm chí lui ra phía sau một bước.
Năm thành lực lượng, trong quân đội người có thể ngăn cản năm thành lực lượng
của mình không đến năm ngón tay, nhưng tên du côn trước mặt này chỉ dùng một
chưởng là có thể ngăn cản rồi, điều này chứng minh cái gì?
Thời điểm Cơ Đức có chút sững sờ, đột nhiên Tề Nhạc trước mặt biến đổi, đôi
mắt màu đen của hắn biến thành màu bạc, tay phải nắm lại, tiến lên làm động
tác xuất quyền, một quyền đánh thật mạnh về phía Cơ Đức.
Đó cũng không phải Tề Nhạc khống chế, đột nhiên hắn phát hiện, thân thể của
mình hình như hơi khác, sâu trong nội tâm có một tiếng quát mạnh mẽ.
- Tôn nghiêm của Kỳ Lân không cho phép ai xúc phạm, Kỳ Lân Tí Hiện Phá Thương
Khung.
Trong khoảnh khắc đó, mái tóc hơi tán loạn của Tề Nhạc bỗng dưng dựng đứng
lên, toàn thân có khí tức màu đen hiện ra ngoài, trong hai mắt có hào quang
yêu dị lóe lên, hai đạo quang mang đen bạc quán thấu vào quyên, cả hai dung
hợp biến thành cột sáng trên quyền, đánh thẳng vào ngực của Cơ Đức.
Gương mặt bình tĩnh như nước giếng của Cơ Đức đột nhiên có một tia hoảng sợ,
bởi vì đột nhiên hắn phát hiện, không khí chung quanh cơ thể như cứng lại,
thân thể bị áp lực cực lớn bao phủ, khí thế vô hình bức bách hắn phải cầu
sinh, cố gắng né tránh.
- Tránh ra.
Tề Nhạc hét lên một tiếng, hai đạo hư ảnh đen bạc hiện ra sau lưng của hắn,
mặc dù chỉ là lóe lên rồi biến mất, nhưng cũng đem khí thế của hắn phát huy
tới cực hạn.
Oanh --
Bất luận là Tề Nhạc hay là Cơ Đức, nếu cổ quang mang đen bạc này bộc phát, ai
cũng không có khả năng tưởng tượng sẽ xuất hiện kết quả thế nào. Cả tòa cao ốc
đều bị một quyền này làm chấn động mạnh, tiếng động cực lớn vang vọng khắp cư
xá.
Cơ Đức ngã nhào trên đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn qua một cái động có đường
kính một mét, sắc mặt trắng bệch như giấy. Trong nháy mắt vừa rồi, khí thế
đang tập trung vào hắn bị chấn động, làm hắn ngã qua bên cạnh, ngay sau đó,
hai đạo hào quang đen bạc hiện ra bên cạnh hắn, oanh kích vào vách tường phía
sau hắn.
Cơ Đức tiến công cũng không phải mạnh nhất, hắn mạnh nhất chính là phòng thủ,
nhưng khi nhìn thấy hiệu quả khi công kích của Tề Nhạc, hắn biết rõ, cho dù
bản thân mình có xuất mười hai thành công lực, cũng chưa chắc có thể ngăn cản
được. Huống chi Tề Nhạc trước đó còn bị hắn khinh thường, căn bản không có
ngưng tụ toàn bộ lực lượng chiến đấu với hắn.
Tề Nhạc cũng ngẩn người, bởi vì hắn căn bản không biết cuối cùng có chuyện gì
xảy ra, âm thanh quen thuộc đó trước khi biến mất dã nói:
- Kỳ Lân mạnh nhất vĩnh viễn là cánh tay phải.
Phanh một tiếng, cửa bị mở ra, viên thư ký lúc trước lao nhanh vào trong
phòng, tuy hắn mang quân hàm đại tá, nhưng động tác vẫn phi thường nhanh nhẹn,
gian phòng này cho dù cách âm tốt, nhưng âm thanh to như thế bên ngoài không
có khả năng không nghe được.
Thư ký liếc nhìn đại động trên tường, ánh mắt lập tức co rút lại, trong tay
cầm một khẩu súng ngắn không chút do dự chỉ vào Tề Nhạc. Minh Minh từ ngoài
cửa chạy vào, nhìn thấy một màn trước mắt cũng ngẩn ngơ.
Lúc này Cơ Đức mới đứng lên, nói:
- Lý thúc thúc, không cón việc gì, không có việc gì.
Trong ánh mắt Lý bí thư xuất hiện một tia hỏi thăm, Cơ Đức đi vài bước tiến
tới bên cạnh Tề Nhạc, ôm bả vai hắn nói:
- Tôi đang luận bàn với vị anh em này thôi.
Trong mắt Lý bí thư xuất hiện hào quang giật mình không chút che dấu.
- Tiểu Đức, chẳng lẽ anh bại?
Cơ Đức có chút lúng túng nói:
- Đúng vậy a! Không nghĩ tới Tề Nhạc lại mạnh như thế, không có việc gì.
Lý bí thư cười khổ nói:
- Chỉ sợ không qua hai phút nữa, trong căn nhà này sẽ có hơn trăm người xuất
hiện.
Hắn nói không sai một chút nào, vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng đập cửa dồn
dập, làm cho Tề Nhạc giật mình là, hắn nhìn thấy một chiếc máy bay vũ trang
đầy đủ đang bay bên ngoài cửa sổ.
Mười phút sau, lão nhân ánh mắt đầy thâm ý xử lý xong mọi chuyện, căn nhà lúc
này mới khôi phục bình tĩnh, Tề Nhạc còn có chút ngốc trệ. Hắn không có kinh
ngạc vì sự xuất hiện của đám bộ đội đặc chủng, dù sao, bảo hộ thủ trưởng đều
là tinh anh trong tinh anh, hắn ngốc trệ là bởi vì chính mình, Kỳ Lân Tí Hiện
Phá Thương Khung, bảy chữ đơn giản này mang tới chấn động cực mạnh cho hắn.
- Ngồi đi, Tề Nhạc.
Lão nhân mỉm cười quay trở lại đại sảnh, ngồi trên chủ vị của ghế sa lon,
giống như lúc trước không có chuyện gì xảy ra cả. Trong đại sảnh chỉ còn lại
có Tề Nhạc, Minh Minh, Cơ Đức cùng lão nhân. Ánh mắt người nhà Minh Minh đều
tập trung lên người của Tề Nhạc, làm hắn cảm thấy không được tự nhiên. Nghe
lão nhân mời ngồi, lúc này mới ngồi bên cạnh Minh Minh.
- Không hổ là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, anh lại một lần nữa cho chúng
tôi thấy sự thần kỳ của thủ hộ giả phương đông.
Trong ánh mắt lão nhân xuất hiện hào quang thưởng thức.
Tề Nhạc cả kinh, nói:
- Ngài biết rõ?
Vừa nói, hắn liếc nhìn qua Minh Minh.
Lão nhân gật gật đầu, nói:
- Lúc trước khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy Trát Cách Lỗ đại sư, ngài đã nói
cho tôi biết. Hơn nữa, trong quân đội của quốc gia, có một chi bộ đội đặc thù,
rất nhiều thành viên trong đó chính là thủ hộ giả phương đông. Theo ý nào đó
mà nói, thủ hộ giả phương đông các anh và quân đội hơi giống nhau, chúng ta
đều bảo vệ quốc gia. Tương trợ lẫn nhau mới có thể phát huy lực lượng lớn
nhất, cũng có thể làm cho quốc gia chúng ta ổn định.