Người đăng: d42ngthp
Nhưng Yến Tiểu Ất bởi vì mặt mũi nên không thèm để ý, nhưng quan hệ tới thứ đồ
vật trọng yếu của nam nhân, nhân duyên với nữ nhân của Yến Tiểu Ất không có
khả năng không quan tâm, là nam nhân, cũng không hy vọng mình bị bệnh liệt
dương.
- Chờ một chút.
Yến Tiểu Ất có chút quẫn bách nói:
- Chuyện này, chừng nào anh mới có tâm tình tốt.
Yến Tử Ất cố kéo dài chữ anh ra thật dài.
Hai tay Tề Nhạc chống nạnh, cười hắc hắc, nói:
- Rất đơn giản, nếu như anh nhận thức tôi là lão đại, tâm tình của tôi sẽ tốt
hơn rất nhiều. Dù sao, giúp anh em của mình phải tận tâm tận lực.
- Nhận thức anh làm lão đại?
Lửa giận trong mắt Yến Tiểu Ất lóe lên lần nữa.
Tề Nhạc không sao cả nói:
- Tùy anh, tôi đáp ứng chị anh là dẫn động huyết mạch của anh thôi, chuyện
này tôi làm được. Nhận thức người nào làm lão đại thì tùy anh, về phần năng
lực nam nhân a, tôi thấy anh không quá cần.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng của hắn vui như nở hoa, có thể đùa
nghịch Yến Tiểu Ất một lần, có thù cũng báo.
Yến Tiểu Ất do dự liên tục, nói:
- Nhận thức anh làm lão đại có điều kiện gì không?
Tề Nhạc nói:
- Rất đơn giản, về sau phàm là nữ nhân tôi vừa ý, anh không được tranh đoạt
với tôi, điều kiện này không khó khăn chứ?
Vừa vào đại học Thanh Bắc Tề Nhạc đã gặp qua vài mỹ nữ, mỗi một người đều
khiến hắn thèm thuồng, mà Yến Tiểu Ất gần đây rất được mỹ nữ hoan nghênh, lại
học cùng trường với mình, trước tiên phải làm mất tình địch, thì cuộc sống bốn
năm đại học của mình sẽ thuận tiện hơn nhiều lắm.
Yến Tiểu Ất thở ra một hơi, nói:
- Chuyện này thì đơn ginả, mỹ nữ trên đời rất nhiều, tôi đoạt với anh làm gì?
Tôi với Na Na chỉ là chơi đùa mà thôi. Tốt, xem như tôi nhận thức anh làm lão
đại.
Vừa nói, hắn lui ra phía sau một bước, bất đắc dĩ kêu lão đại.
Tề Nhạc thoả mãn nói:
- Tốt, vậy sau này phải nhớ kỹ, một ngày là lão đại, cả đời là lão đại, chỉ
cần anh làm tiểu đệ, đại ca tôi cũng không bạc đãi tiểu đệ.
Yến Tiểu Ất bất đắc dĩ gật đầu, trong miệng lại lầm bầm nói:
- Dường như tuổi của mình lớn hơn lão đại a.
Hiện tại nội tâm Tề Nhạc rất đắc chí, cũng không có quan tâm tới những câu lầm
bầm của Yến Tiểu Ất, nói:
- Tốt, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thô. Đây là lần đầu tiên tôi làm giám
định huyết mạch đấy.
Vừa nói, Tề Nhạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong tích tắc hắn nhắm mắt lại,
đột nhiên bốn người ở đây có cảm giác rất quái dị. Nếu nói lúc trước Tề Nhạc
là côn đồ, đột nhiên trên người có khí tức uy nghiêm vô hình, tuy là nhắm mắt
lại, nhưng thân thể của hắn vô cùng cao lớn.
- Ta dùng máu Kỳ Lân làm vật dẫn dẫn đạo, dùng danh tiếng Kỳ Lân kêu gọi các
ngươi, chiến sĩ Thập Nhị Sinh Tiếu bảo vệ phương đông! Cầm tinh của các ngươi
hiện ra đi.
Tề Nhạc nâng tay phải của mình lên, cắn nát ngón giữa rồi vẩy lên không trung,
một giọt huyết châu phiêu nhiên bay đi, hai tay Tề Nhạc kết ấn quái dị, giọt
huyết châu này tiêu tán trong không khí, một tầng hào quang màu đỏ bao phủ
phạm vi nhỏ, bao phủ trong phạm vi mười mét. Xuất hiện phản ứng trước tiên là
Minh Minh, lúc huyết quang bao phủ thân thể của nàng, quang ảnh năm màu hiện
ra sau lưng của nàng, ngưng tụ thành hình con gà năm màu, tuy quang ảnh rất
nhạt, nhưng vẫn phân biệt rất rõ ràng.
Xuất hiện thứ hai chính là Yến Tiểu Ất, sau lưng của hắn xuất hiện quang ảnh
là màu trắng, hai cái sừng dài, một thân lông ngắn màu trắng, xác thực là con
dê.
Ngay sau đó, hư ảnh Yến Tiểu Ất sau lưng lập tức xuất hiện, sau lưng Mạc Địch
cũng xuất hiện một tầng bạch quang nhàn nhạt, trong bạch quang có hai điểm màu
đỏ, phát ra ánh sáng như hồng bảo thạch, nhìn ra đây là một con thỏ đáng yêu
xuất hiện, hai cái chân ôm trước người, trông rất sống động. So với quang ảnh
của Yến Tiểu Ất, con thỏ này rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí có thể nhìn thấy
hoa văn trên bộ lông.
Minh Minh đại hỉ, nói:
- Quá tốt, các ngươi quả nhiên là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chị Mạc Địch đã giác
tỉnh huyết mạch cầm tinh thỏ rồi, khó trách lực chân mạnh mẽ như vậy.
Cầm tinh thức tỉnh chia làm tiên thiên và hậu thiên, giác tỉnh giả tiên thiên,
trời sinh có thể có được bộ phận năng lực đặc thù của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần,
như Mạc Địch, Cơ Minh Minh cùng với Phách Vương Long Hải Như Nguyệt đều là như
thế, mà Tề Nhạc cùng Yến Tiểu Ất đều thuộc về hậu thiên, giác tỉnh hậu thiên
cần Thiên Dẫn hoặc là vương của cầm tinh hoàn thành. Giác tỉnh giả hậu thiên
sau khi thức tỉnh, mới có thể lĩnh ngộ được kỹ năng cầm tinh thuộc về mình,
nhưng sau khi thức tỉnh, trước khi đạt tới năm vân, tốc độ tiến bộ còn nhanh
hơn giác tỉnh giả tiên thiên một chút, bởi vậy, bất luận là giác tỉnh tiên
thiên hay hậu thiên, đến cảnh giới năm vân, thực lực cơ hồ không sai biệt
nhiều. Đương nhiên, ngoại trừ Hải Như Nguyệt có được huyết thông phương tây,
Tề Nhạc kế thừa huyết mạch Kỳ Lân nên tu luyện khó khăn, cũng không tính vào
đó.
Mọi người ở đây cho rằng nghi thứ xem xét cầm tinh đã kết thúc, lại một hư ảnh
xuất hiện, hư ảnh là màu xám, trong hư ảnh này, một con chuột bự như ẩn như
hiện, mặc dù so với hư ảnh sau lưng Yến Tiểu Ất mơ hồ một ít, nhưng hư ảnh này
xuất hiện làm cho Tề Nhạc cùng Cơ Minh Minh đồng thời ngẩn ngơ, bởi vì, hư ảnh
màu xám này xuất hiện sau lưng Điền Thử.
Cơ Minh Minh thất thanh nói:
- Không thể nào. Tề Nhạc, anh quả nhiên là điềm lành. Huyết mạch của anh chưa
dung hợp hoàn toàn, lại có thể phát hiện ba chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Điền Thử hơi giật mình nói:
- Tôi cũng có là sao?
Cơ Minh Minh cười nói:
- Đương nhiên là, anh chính là cầm tinh chuột trong thế hệ Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần hiện giờ, xem ra ngoại hiệu Điền Thử của anh gọi không sai a.
Tề Nhạc cười ha hả nói:
- Nhân phẩm, đây là nhân phẩm, nhân phẩm tốt không có biện pháp. Điền Thử,
xem ra anh em chúng ta sau này vĩnh viễn không tách ra rồi.
- Cái này, lão đại, bây giờ anh có thể biến bộ dáng của tôi lại như trước
được không.
Yến Tiểu Ất đã có chút không thể chờ đợi được, hắn đối với Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần không có cảm giác hưng thú, nhưng đối với cái sừng và mái tóc trắng trên
đầu vô cùng quan tâm.
Tay phải của Tề Nhạc điểm tới, ngón trỏ ấn lên mi tâm Yến Tiểu Ất.
- Kỳ Lân chỉ dẫn, cầm tinh quy vị.
Hai đạo hào quang đen, bạc lóe lên rồi biến mất, Yến Tiểu Ất chỉ cảm thấy toàn
thân khẽ run lên, một cổ khí lạnh lẽo ở mi tâm tiến vào thân thể, toàn thân
thoải mái nói không nên lời. Hắn không nhìn ra, nhưng Mạc Địch, Cơ Minh Minh
cùng Điền Thử lại thấy rõ ràng, tóc của Yến Tiểu Ất nhanh chóng biến thành màu
đen, dần dần thôn phệ màu trắng, mái tóc đã khôi phục màu đen hoàn òoàn, mà
hai cái sừng nổi lên cũng lặn xuống.
- Ngứa quá a!
Yến Tiểu Ất vô ý thức sờ sờ cái trán của mình, lại phát hiện trán của mình
bằng phẳng lại rồi, trong lòng vui mừng.