Hình Xăm Hoàn Mỹ (1)


Người đăng: lordshiro

Gương mặt của thiếu nữ ao trắng đỏ ửng len, nhin thấy Tề Nhạc con cao hơn minh
nửa cai đầu, ngượng ngập noi ra:

- Thật xấu hổ, vừa rồi em khong co nhin ro cho lắm, nhưng ma, hai mắt của anh
trừng lớn như thế, rất dễ bị hội chứng kho mắt a. Hi hi người ta đang học y
nha.

Cao thủ, đay tuyệt đối la một cao thủ, ro rang co thể miễn dịch anh mắt của
sắc lang, trong long của Tề Nhạc mừng rỡ, gặp được tiểu co nương hồn nhien như
thế nay, nếu như bản than minh khong lam sắc lang một lần, vậy thi lỗ lớn rồi.

- Ồ, anh bị phản ứng cao nguyen? Khong đung! Hiện tại con chưa co ra khỏi
Kinh Thanh ma.

Thiếu nữ ao trắng kinh ngạc nhin Tề Nhạc.

- Cai gi? Anh? Khong co ah! Tại sao anh co thể gặp phản ứng cao nguyen chứ,
anh vo cung "cường han" a.

Noi xong, Tề Nhạc vội vang đưa canh tay của minh len trước mặt thiếu nữ ao
trắng, đương nhien, cơ bắp thi khong cần phải noi, vi … chẳng co gi cả!

Thiếu nữ ao trắng che miệng cười khẽ, noi:

- Vậy tại sao anh chảy nước miếng thế? Ah, đúng rồi, co thể phiền toai vị
chu đang kinh co dang người cường trang nay, a khong em nhầm, đại ca, anh mang
hanh lý giup em nhe, sức em khong đủ be hanh lý len a.

Luc nay Tề Nhạc mới phat hiện, nước miếng của minh dưới tinh huống khong chu ý
đa chảy xuống rồi, co chut bối rối đap ứng một tiếng, vội vang giup thiếu nữ
ao trắng nay mang hanh lý đi vao trong buồng.

Thiếu nữ ao trắng sửa sang lại quần ao của minh, cẩn thận nhin sang hắn, thi
ra nang ở cung một buồng với Tề Nhạc. Lần nay, Tề Nhạc cang them hưng phấn,
hoan toan co thể nhin thẳng mỗi một bộ vị toan than của thiếu nữ nay, đương
nhien, la cach quần ao. Nhin thấy hai khe hở giữa cac giường la một tấc nhỏ,
trong nội tam của Tề Nhạc am thầm cảm than, thật sự la Chỉ Xich Thien Nhai ah!
Nếu la một cai giường lớn, chẳng phải hoan mỹ hơn nhiều sao? Vừa nghĩ, hắn
ngẩng đầu nhin lại, oa, ben trong cũng la mau trắng, an, xem ra nha đầu nay la
loại người ngay thơ a, so với Na Na con mạnh hơn khong biết bao nhieu lần, luc
nay đay, tuyệt đối khong thể buong tha, ong trời ơi, ta trịnh trọng thỉnh cầu
ngươi, giup ta tuyen cao giai đoạn xử nam đi, một lần cũng được a.

Nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ tới xuan quang trong nhay mắt vừa rồi, Tề Nhạc
vội vang sờ sờ cai mũi của minh, chỉ e bị xấu mặt lần nữa.

Thiếu nữ ao trắng om chăn của minh, co chut to mo nhin thấy Tề Nhạc thất lạc,
lam quen:

- Em ten la Thủy Nguyệt, anh ten gi?

Tề Nhạc lập tức tỉnh ngộ lại, vội vang bo len giường của minh, tận lực bay ra
bộ dang tieu sai, noi:

- Anh ten la Tề Nhạc, chung ta thật sự co duyen phận, em xem, ten của chung
ta đều co một chữ Nhạc a. (Theo nguyen văn tac giả khong hiểu sao lại co một
chữ Nhạc)

Thủy Nguyệt mỉm cười, noi:

- Anh đi tau nay lam gi? Du lịch sao? Để em đoan nghề nghiệp của anh được
khong. Em nghĩ, cach ăn mặc của anh như vậy, hiện tại đang đi tren con đường
chan chường, anh hẳn la một vị nghệ thuật gia a.

- Ách, đúng, đúng, anh la một vị nghệ thuật gia.

Vừa nghe được ba chữ nghệ thuật gia, miệng của Tề Nhạc ha ra như nhet được một
quả trứng ga, nhưng bản chất lưu manh đa lam hắn kịp phản ứng, vội vang khep
miệng, du sao, ở trong xa hội du đang mấy năm nay, cong phu gi cũng khong
luyện thanh, nhưng chỉ co da mặt day ma la độ day cang ngay cang gia tăng.

Thủy Nguyệt lộ ra net hưng phấn, noi:

- Thực ah! Em đoan thật chuẩn, vậy anh đang lam cong tac nghệ thuật ở đau?
Có thẻ noi cho em biết khong? Khong nghĩ tới, lần nay em đi Tay Tạng lại co
thểđi cung tau với một nghệ thuật gia, thật sự la vinh hạnh của em a.

- Cai nay...

Tề Nhạc vội vang điều động nao bộ vốn it khi sử dụng suy nghĩ nhanh về cau trả
lời, dường như bản than của hắn nổ hơi bị lớn, nếu như tuy tiện trả lời la am
nhạc, hoạ sĩ cac loại, nang hỏi nhiều hơn thi phải trả lời như thế nao đay?
Đột nhien, linh quang trong đầu loe len, dang tươi cười tren mặt của Tề Nhạc
biến thanh dam đang, thấp giọng noi:

- Nghề nghiệp của anh co chut đặc thu, nếu chung ta đa hữu duyen, anh ta cũng
noi cho em biết, anh la ngươi chuyen về nhan thể.

Luc nay đến phien Thủy Nguyệt kinh ngạc che cai miệng nhỏ nhắn anh đao của
minh, noi:

- Nghệ thuật nhan thể, anh noi chinh la cai thứ cởi sạch quần ao sao? Trach
khong được, trach khong được anh mắt của anh kỳ quai như vậy.

Tề Nhạc cực kỳ đắc ý với sự nhanh tri của minh, cười nhẹ noi:

- Kỳ thật, nghệ thuật nhan thể la một nghệ thuật rất cao tham, với tư cach
một nghệ thuật gia chuyen nghien cứu nhan thể, anh một mực tin tưởng, than thể
con người, chinh la tac phẩm nghệ thuật hoan mỹ nhất, nhất la than thể nữ
nhan, chẳng những tran đầy cảm giac thần bi, con co cảm giac mong lung, chỉ co
cởi bỏ tất cả troi buộc, mỹ cảm mới hoan toan phong thich ra ngoai, thế nao,
co cơ hội chung ta cẩn thận nghien cứu thảo luận một chut.

Noi xong cau nay, ngay cả hắn cũng phả bội phục bản than của minh, tri thức
trong bụng của hắn rất co hạn, nhưng tuyệt đối trong lĩnh vực nay hắn rất cao
sieu.

Thủy Nguyệt ở ben kia vừa tự hỏi xong lại gật đầu, noi:

- Anh noi dường như rất co đạo lý nha. Nhưng ma, em hoan toan khong hiểu nghệ
thuật nhan thể.

Tề Nhạc vội vang nghiem trang noi:

- Khong có sao, tuy tuổi anh khong lớn lắm, nhưng ở phương diện nay tuyệt
đối co thể lam sư phụ em, co cơ hội, chung ta nhất định phải nghien cứu thảo
luận một chut, noi khong chừng, đến Tay Tạng chung ta co cơ hội gặp lại nhau
đấy.

Vừa noi, anh mắt của hắn rơi vao bộ ngực no đủ của Thủy Nguyệt, bởi vi nhin
qua cai ao rộng kia, mơ hồ trong đo, phia dưới co hai quả cầu căng tron.

Luc nay đay, Thủy Nguyệt cũng khong con ngay thơ, cảm nhận được anh mắt quai
dị của Tề Nhạc, khuon mặt đỏ bừng vội vang keo vạt ao của minh lại, noi:

- Khong, khong, khong cần, nếu như để cho ba ba của em biết được, ong nhất
định sẽ tức giận. Nghệ thuật nhan thể em khong hiểu mới tốt.

- Vậy thi thật la qua đang tiếc, thực xin lỗi, kỳ thật anh khong phải muốn
xem chỗ đo của em. Nhưng ma, với tư cach một vị nghệ thuật gia nhan thể, thoi
quen nghề nghiệp, đay chỉ la thoi quen nghề nghiệp, hi vọng em bỏ qua cho, vậy
con em? Em đến Tay Tạng lam gi?

Thật vất vả mới lam quen được, Tề Nhạc cũng khong hy vọng cơ hội thất bại, vội
vang chuyển sang chuyện khac.


Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương #5