Người đăng: d42ngthp
- Ah! Thực xin lỗi, là tôi không chú ý.
Tề Nhạc vội vàng xoay người, cố tình bối rối nói. Sách trong tay thiếu nữ vì
va chạm với hắn mà rơi xuống, Tề Nhạc vội vàng ngồi xổm nhặt lên.
Thiếu nữ bị hắn đụng trúng liền ngẩn người, cũng vội vàng ngồi xổm người nhặt
sách của mình, nàng vừa nhặt một quyền, Tề Nhạc vừa vặn cũng nhặt lấy quyển
sách, bàn tay đụng chạm với ngón tay thon dài của nàng. Thiếu nữ co tay lại,
sách cũng nằm trong tay Tề Nhạc.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi.
Tề Nhạc không ngớt lời xin lỗi, tận lực khống chế ánh mắt nhìn qua bộ vị mẫn
cảm của thiếu nữ, sau khi tiếp xúc với Cơ Minh Minh cùng Hải Như Nguyệt, hắn
càng ngày càng rõ, ấn tượng đầu tiên đối với nữ hài tử là vô cùng trọng yếu.
Hai người đứng người lên, gần nhau, hương thơm trên người thiếu nữ làm cho Tề
Nhạc có chút mê say, hắn đem sách đặt vào tay thiếu nữ, giả bộ gãi đầu xấu
hổ, nói:
- Thật sự xấu hổ, vừa rồi tôi không nhìn thấy cô.
Trên mặt thiếu nữ nở nụ cười, âm thanh của nàng rất nhu hòa.
- Không có sao, lần sau chú ý một chút. Lá sen vào mùa thu thật đẹp.
Tề Nhạc mừng rỡ trong lòng, biết rõ mình đụng phải mỹ nữ loại hình ôn nhu,
nói:
- Học tỷ, tôi vừa mới tới, đưa tin trễ, cô có thể nói cho tôi biết phòng
giáo vụ nằm ở đâu không?
Thiếu nữ có chút kỳ quái nhìn qua hắn:
- Thời gian đưa tin của trường học có hạn chế, anh đến chậm, chỉ sợ...
Tề Nhạc nói:
- Không có sao, tôi đã nhờ người xin qua, cô chỉ cần nói cho tôi biết phòng
giáo vụ là được.
Thiếu nữ nghiêng nửa người qua.
- Từ nơi này đi xuyên qua hành lang phía trước, cũng đi thẳng về phía trước
nữa, đi tới cuối quẹo trái rồi quẹo phải, phòng một trăm lẻ ba chính là phòng
giáo vụ.
- Đa tạ học tỷ, tôi vừa đụng vào cô, lại nhờ côi giúp, thật sự xấu hổ Có thể
cho tôi biết tên của học tỷ được không, có rảnh tiểu đệ sẽ mời khách bồi tội.
Thiếu nữ che miệng cười khẽ, nói:
- Mao đầu tiểu tử như các anh, mánh khóe càng ngày càng nhiều, nhớ rõ, tinh
lực nên đặt vào việc học.
Nói xong, tiếp tục cầm sách trong tay tiến về phía trước.
Tề Nhạc lúc này thật sự xấu hổ, không nghĩ tới thủ đoạn mình cho rằng là không
tệ lại bị nhìn thấu, nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi.
- Học tỷ, cô còn chưa nói cho tôi biết tên đấy!
Thiếu nữ không quay đầu lại, nàng nghe được tiếng nói liền quay lại.
- Anh rất nhanh biết ngay thôi.
Vừa mới thành công một nửa, nhưng lần này không cần nói mở đầu gì, Tề Nhạc cảm
thấy có chút buồn bực, bất đắc dĩ lắc đầu, khá tốt, dù sao cũng biết được vị
trí phòng giáo vụ trong miệng của thiếu nữ, nhanh chóng khoác ba lô lên vai,
đi nhanh về phòng giáo vụ.
Phòng giáo vụ, Đại học Thanh Bắc.
Tề Nhạc đứng trước một cái bàn lớn, ngồi phía sau bàn là một nam nhân năm mươi
tuổi, chính là trưởng phòng giáo vụ. Hắn đang cầm thông báo trúng tuyển của Tề
Nhạc thật kỹ, thời gian không dài, lập tức vẻ mặt mỉm cười nói:
- Thì ra anh chính là em của Hải tổng, đừng khách khí, mời ngồi.
Tề Nhạc chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi ngay đó, cái gì? Hải Như Nguyệt nói
mình là em Phách Vương Long của nàng. Khá tốt, có Xá Lợi Thủ Châu ổn định cảm
xúc nên hắn lập tức bình tĩnh lại, ngồi lên ghế trước bàn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng mỉm cười nói:
- Chàng trai, chị của anh cống hiến không ít cho trường của tôi, cô ấy cũng
tốt nghiệp ở đây, hy vọng anh cũng xuất sắc như cô ấy. Tốt, bây giờ nói ngành
anh muốn học đi. Ở đây chị của anh không có chọn.
Ngành học? Tề Nhạc hơi chút do dự một chút, hắn đúng là không biết mình nên
học cái gì, ngay cả trường cấp hai cũng chưa tốt nghiệp, vài năm qua không
đụng sách vở, trực tiếp tiến vào một trường đại học danh tiếng, đúng là làm
hắn cảm thấy mờ mịt. Khi còn bé, Tề Nhạc rất khát vọng có thể học nhiều tri
thức, ngay cả bạn tốt Điền Thử học ở đâu cũng chẳng biết, thời điểm hắn học
tiểu học, mỗi năm đều là học sinh ưu tú. Nhưng mà, mỗi năm hắn lớn lên, thây
được nhân tình ấm lạnh, tuy vẫn là hài tử mười mấy tuổi, nhưng mà, hắn đối với
cái xã hội này, hoặc là nói thất vọng với bản thân của mình, bởi vậy, hắn lựa
chọn sa đọa, lựa chọn buông tha. Vừa rồi, đi vào sân trường đại học Thanh Bắc
này bước đầu tiên, đột nhiên Tề Nhạc có cảm giác huyết mạch sôi trào, dù sao,
nơi này từng là giấc mộng của hắn! Thế nhưng mà, thời gian đã qua, hiện tại
mình đã mười chín tuổi, vứt bỏ rất nhiều thứ, đã không có cơ hội lặp lại.
Trước khi đến đại học Thanh Bắc, Hải Như Nguyệt đã từng nói qua với hắn, từ
nay hắn sẽ tới trường, cũng không phải trông cậy vào hắn có thể học được mấy
thứ gì đó, chỉ mong không khí học tập ở đây có thể cải biến khí chất của hắn
là được rồi, hơn nữa học được nhiều triết lý nhân sinh.
Hiệu trưởng hiển nhiên rất tôn kính Hải Như Nguyệt, có chút quá mức nhiệt tình
nói:
- Không bằng tuyển hệ ngoại ngữ a, mấy năm này hệ ngoại ngữ của chúng ta phát
triển nhanh chóng, đang cần người trẻ tuổi như anh gia nhập.
Trong nội tâm Tề Nhạc cười khổ, ta cũng muốn tuyển hệ ngoại ngữ, bất luận là
trường đại học nào, nhất định là hệ ngoại ngữ có nhiều mỹ nữ nhất, nhưng mà,
chính mình trừ có thể nhận thức hai mươi sáu chữ cái ra, dường như ngay cả
tháng trong tiếng Anh cũng không rõ, đi hệ ngoại ngữ không phải nghe thiên thư
sao?
- Em quyết định.
Tề Nhạc trịnh trọng nói.
Hiệu trưởng mỉm cười nói:
- Chọn hệ ngoại ngữ thật không?
- Không, em tuyển hệ triết học.
Tề Nhạc nói lời này làm hiệu trưởng chút nữa rớt quai hàm xuống đất.
- Anh, anh nói cái gì? Anh tuyển hệ gì?
Hiệu trưởng hoàn toàn không tin vào lỗ tai của mình.
Tề Nhạc cũng cười nói:
- Em tuyển hệ triết học ah! Chẳng lẽ ngài không biết tư tưởng của em, là học
sinh có đạo đức tốt sao?
Hiệu trưởng nhìn qua hào quang xấu xa trong mắt Tề Nhạc, thì thào tự nhủ:
- Ta thấy thế nào, anh cũng không giống học sinh triết học. Nếu như anh đã
tuyển, Hải tổng có biết không?
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Chị ấy nói chuyện của em thì do em tự làm chủ, cũng không có yêu cầu em làm
cái gì.
Hắn liên tục hỏi thăm, hiệu trưởng mới bằng lòng quyết định cho rằng Tề Nhạc
không có nói đùa, đành phải tiến hành thủ tục nhập học cho hắn.
- Hệ triết học có tám ngành học chủ yếu, mỗi học kỳ hàng năm sẽ học một
ngành, anh cũng có thể chọn một ít ngành khác để học. Phí tổn của anh Hải tổng
đã giao qua, ngày mai bắt đầu, anh có thể đi học chính thức. Ký túc xá của anh
là tòa 603 khu mười một, là một phòng có bốn người, ở cùng với ba học viên
khác. Sách thì anh nên đi lĩnh, sau đó làm quen hoàn cảnh trong trường. Hoan
nghênh anh gia nhập đại học Thanh Bắc.
Đi ra khỏi phòng giáo vụ, Tề Nhạc rõ ràng cảm giác được bản thân mình nhẹ nhõm
đi rất nhiều, trong nội tâm cười thầm, chỉ sợ Hải Như Nguyệt tuyệt đối không
thể tưởng tượng được chính mình chọn hệ triết học a, đợi nàng biết rõ, có lẽ
sẽ nổi trận lôi đình cũng nói không chừng.