Phách Vương Long. (4)


Người đăng: d42ngthp

Hải Như Nguyệt lại đi tới bắt lấy Tề Nhạc trên mặt đất lên.

- Tùy anh nghĩ cái gì. Hy vọng thống khổ ngày hôm nay anh sẽ nhớ kỹ một
chuyện, trước khi anh cường đại hơn tôi, mệnh lệnh của tôi anh không được vi
phạm.

Oanh ——

Tiếp tục bị ném văng, lúc này Hải Như Nguyệt đặc biệt dùng sức, thân thể Tề
Nhạc bị ném ra ngoài mấy chục thước, sau đó đụng mạnh vào vách tường, từ từ
chảy xuống.

Bất luận mặt đất hay vách tường đều có đệm co dãn, nhưng va chạm mạnh như thế
Tề Nhạc chưa từng nếm qua lần nào, hiện giờ hắn cũng hiểu vì sao Yến Tiểu Ất
lại hận mình như vậy. Khi gặp đả kích không thể phản kháng, bị thương không
chỉ có thân thể, đồng thời, tâm của hắn. Đây là sỉ nhục. Nữ nhân đánh nam nhân
chính là sỉ nhục lớn nhất, tự nhiên phải nghi vấn năng lực nam nhân của bản
thân, hiện tại, Tề Nhạc đã rõ cảm giác này là cái gì. Trước mặt Hải Như
Nguyệt, hắn chỉ là con thuyền nhỏ trên biển cả, đừng nói phản kháng, cho dù
đứng lên cũng là chuyện xa xỉ.

Phách Vương Long ngược đãi lúc này mới chính thức bắt đầu, Hải Như Nguyệt chỉ
dùng một tay, đã nắm lấy Tề Nhạc lên, lại ném ra, trừ cú đá vào ngực Tề Nhạc
lần đầu tiên, nàng chưa từng đả kích thân thể của Tề Nhạc, Tề Nhạc trong tay
của nàng chẳng khác gì bao cát, bị ném tới ném lui, máu tươi không ngừng nhuộm
đỏ vạt áo Tề Nhạc, đồng thời, cũng nhuộm đỏ mặt đất và vách tường.

Thời gian như kéo dài vô hạn, Tề Nhạc muốn hôn mê, nhưng Hải Như Nguyệt lại
không cho hắn hoàn thành ước nguyện quá xa xỉ này, mỗi một lần hắn té xuống,
Hải Như Nguyệt đều ngừng một lúc, sau đó mới ra tay. Lực lượng của nàng dường
như vô cùng vô tận, căn bản không biết mệt mỏi là gì.

Trên người Tề Nhạc từ từ có hào quang hắc sắc hiện ra ngoài, hiện giờ hắn
không còn sức kêu la thảm thiết nữa, trừ thần chí là thanh tỉnh ra, chỉ có thể
mặc cho Hải Như Nguyệt tiến hành đả kích thân thể. Chỉ có chính thức đối mặt
với nữ bạo long này, Tề Nhạc mới hiểu được vì sao Cơ Minh Minh cùng Chu thúc
dặn dò mình cái gì, nữ bạo long có xu hướng bạo lực không ngừng.

Rốt cuộc Hải Như Nguyệt dừng lại, vết máu rơi khắp phòng luyện công, Tề Nhạc
nằm trong góc tường, toàn thân đều là máu tươi, chỉ có ngực phập phồng chứng
minh hắn còn sống.

Biểu lộ của Hải Như Nguyệt vẫn lạnh như băng, cầm máy truyền tin lên.

- Chu thúc, thỉnh đến phòng luyện công của tôi một lúc.

Thu hồi máy truyền tin, nàng đi đến trước người Tề Nhạc liền dừng lại, ngồi
xổm bên cạnh hắn, hai tay phân biệt xoa bóp thân thể hắn, lạnh nhạt nói:

- Hôm nay là một giờ, ba ngày sau tiến hành lần tiếp theo. Lần sau sẽ gia
tăng mười phút.

Hai mắt Tề Nhạc ảm đạm vô thần nhìn nàng, ánh mắt của hắn lúc này có vài phần
tương tự Hải Như Nguyệt, trong đó không mang theo bất cứ tình cảm gì.

- Cảm giác lấy mạnh hiếp yếu thoải mái chứ?

Hải Như Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của hắn.

- Anh cứ nói đi? Đối phó tiểu lưu manh như anh, tôi có hơn một ngàn phương
pháp. Có một điểm tôi có thể khẳng định, xem như anh là nam nhân. Ít nhất
trong một giờ, anh không có mở miệng cầu xin tha thứ, nếu không, tôi càng xem
thường anh. Nếu như anh chịu khuất phục tôi, nói không chừng tôi sẽ cho anh
nghỉ ngơi thêm hai ngày.

- Khuất phục? Cổ cảm thấy tôi sẽ làm vậy sao? Cô có thểđánh tan thân thể tôi,
nhưng không có khả năng đánh tan tinh thần của tôi, cảm giác gân cốt lỏng lẻo
thật thoải mái, nhưng mà, tôi đoán chừng, nếu như bóp lấy hai ngọn núi ở ngực
cô còn thoải mái hơn đấy.

Thời điểm này, âm thanh của Tề Nhạc không có khuất phục, ngược mang theo vài
phần trêu tức. Xác thực, hiện giờ hắn không cảm thấy đau nữa, sau khi đau đớn
tới trình độ nhất định, thân thể của hắn sẽ biến thành chết lặng.

- Xem ra, hôm nay tôi ra tay còn quá nhẹ.

âm thanh Hải Như Nguyệt giống như có thểđông cứng cả không khí, nếu như không
phải nàng biết rõ cơ thể Tề Nhạc không thể nhận thêm đả kích nữa, chỉ sợ nàng
đã sớm ra tay rồi.

Tề Nhạc miễn cưỡng nặn ra nụ cười thật tươi, nhưng trong mắt của hắn có hàn
quang lóe lên.

- Tề Nhạc tôi sẽ dùng máu tươi của mình thề, một ngày nào đó, tôi nhất định
sẽ biến Hải Như Nguyệt thành nữ nô dưới háng của tôi.

Hải Như Nguyệt từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cảm giác được cái gì gọi là sợ
hãi, nhưng mà, khi nhìn thấy Tề Nhạc tươi cười nói ra ời này, đột nhiên nàng
cảm thấy sau lưng của mình mát lạnh. Giọng nói của Tề Nhạc cũng không kiên
định, bởi vì thân thể quá đau đớn, âm thanh của hắn hơi khàn. Nhưng không biết
vì cái gì, Hải Như Nguyệt lại có thể cảm giác được, Tề Nhạc nói những lời này
không phải là uy hiếp.

Cửa mở, Chu thúc từ bên ngoài đi tới, hắn nhìn thấy vết máu trên đất, đã bị
giật mình.

- Tiểu thư, cái này...

Hải Như Nguyệt đứng lên, bước đi ra ngoài.

- Không có gì, tôi chỉ luyện công với Tề tiên sinh mà thôi, thúc nên đưa anh
ta về phòng, không được sử dụng bất cứ thuốc gì, chỉ cung cấp thức ăn cho anh
ta, để cho anh ta tự hành khôi phục lại.

Hải Như Nguyệt đi rồi, tiếng thở dốc của Tề Nhạc càng thêm ồ ồ, hai mắt vô
thần khép lại, bộ ngực không còn phập phồng nữa.

Chu thúc bước nhanh tới bên cạnh Tề Nhạc, đặt tay lên uyển mạch, tay kia sờ
lên người của hắn, Tề Nhạc đổ máu đúng là không ít, mạch trong nguwofi vô cùng
suy yếu, Chu thúc thở dài một tiếng.

- Sao anh phải khổ như vậy?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu thấu, nàng không rõ bản thân mình có
khuynh hướng bạo lực sao?

Chu thúc cẩn thận đỡ Tề Nhạc dậy, nói:

- Anh bây giờ cần nghỉ ngơi thật tốt. Tiểu thư ra tay vẫn có đúng mực, không
có tổn thương xương cốt của anh, nội tạng chỉ bị chấn động, tổng thể mà nói
xem như ngoại thương, nhưng anh mất máu không ít. Về sau cũng không nên chọc
tiểu thư tức giận. Kỳ thật tiểu thư là người tốt, nhưng tác phong làm việc lôi
lệ phong hành, ghét nhất người nào vi phạm mệnh lệnh của nàng. Bất luận là ở
công ty hay ở nhà, nàng từ trước đến nay đều dùng cường ngạnh mà trứ danh.

Trong mắt Tề Nhạc có hào quang sáng lên.

- Trí nhớ của tôi gần đây rất tốt, Chu thúc, cám ơn ngài nhắc nhở.

Sau khi trở lại phòng, Chu thúc giúp đỡ hắn, thay bộ quần áo mới cho Tề Nhạc,
lau máu tươi trên người, Tề Nhạc ngay cả khí lực ăn cơm cũng không có, lập tức
lâm vào giấc ngủ say.

Hải Như Nguyệt bình tĩnh đứng trong gian phòng của mình, xuyên thấu qua cửa sổ
nhìn qua cái sân màu xanh lá, biểu lộ của nàng đã không còn lạnh như băng nữa,
nâng tay phải của mình lên, bạch quang nhàn nhạt ngưng tụ trên tay, không lâu
sau, tay của nàng có lân phiến rậm rạp bao trùm, móng tay cũng mọc dài thành
móng vuốt.

- Kỳ Lân xuất hiện, xem ra, phương đông thật sự không được bình tĩnh. Tề
Nhạc, tôi không cần anh lý giải dụng ý của tôi, tôi chỉ hy vọng anh mạnh lên
trong thời gian ngắn nhất, cho dù Tứ Tường Thụy Kỳ Lân chế ước tu luyện của
anh, nhưng ít ra anh cũng có được thân thể cường hoành. Nhiệm vụ của Sinh Tiếu
Thủ Hộ Thần khó khăn như thế nào, không có Kỳ Lân chỉ dẫn thì không cách nào
hoàn thiện. Trát Cách Lỗ đại sư, thực xin lỗi, tôi chỉ có thể sử dụng phương
pháp của mình. Vì cái gì mỗi lần mình tiếp xúc thân thể với hắn, vân lực trong
cơ thể của mình lại chấn động kịch liệt? Một giờ trước, vân lực của mình bị
bài xích mạnh mẽ, dường như tiến bộ trong mấy ngày tu luyện đã biến mất. Chẳng
lẽ, đây là tác dụng điềm lành của Kỳ Lân ư ?


Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương #37