Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần (1)


Người đăng: d42ngthp

Đột nhiên Tề Nhạc cười ha hả, nói:

- Tiểu hòa thượng, ngươi thật biết kể chuyện a, đêm hôm khuya khoắt mang ta
đi hơn hai trăm cây số tới đây, còn muốn kể chuyện xưa cho ta nghe? Ta chạy
đến Tây Tạng để gặp được người xa lạ như ngươi, sau đó ngươi lại dẫn ta đến
nơi đây, ngươi cảm thấy, ta có khả năng tin tưởng lời của ngươi sao? Mặc dù
câu chuyện của ngươi thật hấp dẫn người khác, nhưng chẳng liên quan gì tới ta
cả, ta phải đi.

Nói xong, hắn quay người muốn đi ra ngoài.

Tề Nhạc thật sự không tin tưởng lời nói của tăng nhân trẻ tuổi sao? Không, hắn
đã có chút tin tưởng, nhưng đột nhiên trong nội tâm xuất hiện cảm giác bất an,
dưới ý niệm tự bảo vệ chính mình, hắn mới quyết định rời khỏi nơi đây.

Tăng nhân trẻ tuổi đột nhiên nói:

- Đứng lại, nếu muốn biết lời tiểu tăng nói là thật hay không, như vậy, thỉnh
thí chủ cởi áo ra.

Đột nhiên Tề Nhạc quay lại, nói:

- Cởi quần áo? Cởi quần áo trước mặt phật tổ sao? Tuy ta không tin phật,
nhưng ta cũng không muốn đắc tội với phật.

Tăng nhân trẻ tuổi mỉm cười, nói:

- Xem ra, thí chủ đã có chút tin tưởng, không phải sao? Cởi áo của thí chủ
ra, kể từ khi thí chủ đi tới thế giới này, vốn cũng không có bất cứ quần áo
gì, Phật tổ sẽ khoan dung cho thí chủ.

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Ta hiện tại cái gì cũng không muốn biết, cũng không muốn nghe ngươi chứng
minh cái gì, ta đi.

Nói xong, hắn có chút bối rối quay người đi ra ngoài. Đúng lúc này, một lực
lượng nhu hòa tiến vào thân thể của hắn, Tề Nhạc hoảng sợ phát hiện, mình có
giãy dụa ra sao, cũng không cách nào đi thêm một bước nào nữa.

Dưới sự khống chế của lực lượng cổ quái kia, hắn một lần nữa quay người lại,
mà lúc này, tăng nhân trẻ tuổi kia không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh hắn,
vừa vặn đối mặt với nhau, tăng nhân trẻ tuổi đưa tay phải lên, lực lượng nhu
hòa này chẳng những giam cầm thân thể của hắn, đồng thời, một cơn gió nhẹ thổi
qua người, áo của hắn bị cởi ra, xuất hiện làn da cổ đồng bên trong.

- Mỗi một thời đại, kỳ lân đều cố chấp như vậy, bọn họ đều cố chấp biểu hiện
ở trách nhiệm bảo hộ phương đông mà không cần cân nhắc phải hi sinh cái gì,
nhưng loại cố chấp của thí chủ biểu hiện trong sự sợ hãi, không biết đời này
của thí chủ đã trải qua cái gì, cũng không rõ là may mắn hay bất hạnh đây.

Sắc mặt tăng nhân trẻ tuổi có chút ảm đạm, giơ tay lên, một ngón trỏ như bạch
ngọc hiện ra, điểm nhẹ lên ngực của Tề Nhạc.

Một cổ năng lượng kỳ dị từ trong ngón tay của tăng nhân trẻ tuổi truyền vào
người của Tề Nhạc, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân run lên kịch liệt, thân thể
giống như bịđiện giật nên run rẩy, cỗ năng lượng này từ khi bắt đầu, cũng đã
làm hắn ngây ngẩn, lúc này tăng nhân đột nhiên thu tay lại, càng làm cho Tề
Nhạc kinh hãi không hiểu.

- Bây giờ thí chủ nhìn lại thân thể mình đi.

Tăng nhân trẻ tuổi lui ra phía sau một bước.

Tề Nhạc vô ý thức cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bộ ngực của mình, đường vân
màu đen từ từ xuất hiện, nương theo đó là ngân quang nhàn nhạt, hai cái sừng
dài đen bạc càng tôn thêm vẻ uy vũ bất phàm, Tề Nhạc hoàn toàn ngốc trệ, nói:

- Cái này, đây là cái gì?

Lúc này, kinh ngạc cũng không chỉ có Tề Nhạc, trong mắt của tăng nhân trẻ tuổi
còn hiện ra một đạo hào quang kinh ngạc, nói:

- Hắc Kỳ Lân? Lại là Hắc Kỳ Lân? Tại sao tiểu tăng tự hỏi khi vừa nhìn thấy
thí chủ lại cảm thấy điềm xấu, nhưng vận mệnh lại trêu đùa hai người chúng ta,
không ngờ thí chủ là người mạnh nhất trong Kỳ Lân tộc, Hắc Kỳ Lân. Tiểu tăng
chưa từng nghĩ tới, Hắc Kỳ Lân lại sinh ra vào thế hệ này.

Tề Nhạc vẫn cúi đầu nhìn ngực của mình như trước, nhìn thấy đôi mắt của con
mãnh thú này có màu bạc, giống như đang nhìn hắn, một loại cảm giác huyết nhục
tương liên và nội lực tràn ngập nội tâm của Tề Nhạc. Hắn kinh ngạc phát hiện,
cơ bắp của mình đã bành trướng hơn trước một ít, những mệt mỏi khi đi đường xa
và không ăn gì đã biến mất không còn, tuy cởi trần nhưng thực sự không có cảm
giác rét lạnh chút nào.

Tăng nhân trẻ tuổi thở sâu, nói:

- Hiện tại, thí chủ có thể tĩnh hạ tâm lại nghe tiểu tăng nói chứ?

Tề Nhạc ngẩng đầu, nhìn tăng nhân trẻ tuổi, trong mắt có thần sắc phức tạp
hiện ra, xuất hiện nụ cười đắng chát, giọng nói khôi phục sự kính ý:

- Khi còn bé, nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là không muốn làm người bình
thường. Hiện tại xem ra, cái nguyện vọng này đã trở thành sự thật. Tuy cũng
không giống như nằm mộng, nhưng mà, tôi sẽ không trốn tránh. Vận mệnh đã như
vậy, giống như kẻ bắt cóc cưỡng gian mỹ nữ, đã không còn lựa chọn nào, vậy
cũng chỉ có tận lực đi cảm thụ mỹ hảo trong đó. Tiểu hòa thượng nói đi, nhưng
mà, tôi muốn trước hết nghe ngươi giới thiệu mình với tôi đã. Tôi nghĩ, tiểu
hòa thượng nhất định không phải tăng nhân bình thường a.

Nghe Tề Nhạc ví von, tăng nhân trẻ tuổi im lặng một lúc, nói:

- Lời của thí chủ hình như không tránh được việc nhắc tới nữ nhân.

Tuy trong giọng nói của hắn mang theo vài phần bất mãn, nhưng trói buộc vô
hình chung quanh thân thể của Tề Nhạc đã được giả trừ rồi.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Trên thế giới này chỉ tồn tại hai dạng người, chính là nữ nhân và nam nhân,
như vậy, hấp dẫn nhau tự nhiên chẳng có gì sai. Nói đi, rốt cuộc tiểu hòa
thượng là ai? Sau đó tôi lại nghe tiểu hòa thượng kể chuyện. Nhưng mà, thẳng
thắn mà nói tôi không hiểu chút gì về phật giáo Tây Tạng cả, có lẽ tiểu hòa
thượng có nói ra tôi cũng không biết thân phận của tiểu hòa thượng, bất quá,
tôi hay vẫn muốn nghe xem.

Tăng nhân trẻ tuổi cười nhạt một tiếng, nói:

- Địa vị Thánh Phật Tự ở Tây Tạng tuy không bằng Bố Lạp Đạt, nhưng nó lại có
địa vịđặc thù. Là nơi chỉ có lạt ma thành kính nhất mới có thể tu luyện. Hơn
mười năm trước, đại sư nổi danh nhất đã viên tịch ở đây, khi đó tiểu tăng còn
là hài tử bình thường, ngài tuyển tiểu tăng làm người kế thừa y bát, cũng đem
điển tịch cất chứa trân quý nhất giao cho tiểu tăng, theo ý nào đó mà nói, thí
chủ có thể hiểu tiểu tăng là chủ trì của Thánh Phật Tự này.

Nói đến đây, ánh mắt của tăng nhân nhìn qua Tề Nhạc, trầm giọng nói:

- Bởi vậy, từ nhỏ tiểu tăng đã khổ tu phật hiệu để xứng danh đệ tử phật tổ.
Những người tu hành như chúng ta, đối với thế giới bên ngoài rất đạm mạc, cái
gọi là thanh danh, tất cảđều là hư vô mà thôi. Cho nên, thí chủ có thể tìm một
người không quen biết mà hỏi để chứng minh lời tiểu tăng nói là thật, nhưng
với tư cách là người xuất gia, giải thích tốt nhất cho tiểu tăng chính là:
người xuất gia không nói dối.

- Ngôi chùa lớn như vậy do mình tiểu hòa thượng chưởng quản sao? Được rồi,
tôi tin lời tiểu hòa thượng nói.


Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương #14