Kỳ Lân Thần Hàng. (4)


Người đăng: d42ngthp

- Đối với hung thú bình thường mà nói, chỉ cần tu vị không cao hơn vạn năm,
bổn mạng thần thông của Kỳ Lân các ngươi sẽ có tác dụng một giờ, cũng chính là
hai giờ trong xã hội bây giờ. Nhưng đối với siêu cấp hung thú như chúng ta mà
nói, chỉ cần tu vi của chúng ta vượt qua ba ngàn năm, thời gian này sẽ dựa
theo tu luyện bao nhiêu năm mà biến hóa khác nhau.

- Thời gian tu luyện càng dài, Kỳ Lân thần hàng chỉ làm chúng ta hôn mê rất
ngắn, ta đã tu luyện chín ngàn chín trăm năm, chỉ còn mười năm nữa sẽ biến
thành siêu cấp cự đầu của biển cả, trở thành vương giả mạnh nhất trong biển
rộng. Bởi vậy, với Kỳ Lân nhỏ yếu như ngươi phát động thần hàng thuật với ta,
khiến ta hôn mê mười phút là phi thường tốt rồi. Nếu như lúc ấy ngươi do dự
một chút, không có lập tức rời khỏi ven biển, ta đã sớm thôn phệ ngươi rồi.

Tâm tình Tề Nhạc kích động, y phục trên người đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng
nước, thầm nghĩ một tiếng nguy hiểm.

Giải Trĩ có chút khinh thường nói:

- Là vậy sao? Thâm Hải Minh Xà tiền bối, ngươi nói dường như có chút khoa
trương. Cho dù lúc ấy vẫn còn ở bờ biển, thân thể của ngươi đã không còn ở
trong biển cả, thực lực có thể phát huy sẽ suy yếu đi rất nhiều. Mà đối mặt
với Xá Lợi Tử của cao tăng mười kiếp, cho dù ngươi có thôn phệ thân thể của Tề
Nhạc, cũng bị Xá Lợi Tử ảnh hưởng, chẳng những không có chỗ tốt, chỉ sợ tu vi
hao tổn. Hơn nữa, trong cơ thể Tề Nhạc ẩn chứa phật lực rất mạnh, đối với
ngươi mà nói, hắn là củ khoai lang nóng phỏng tay.

- Hèn hạ, các ngươi quả thực quá hèn hạ. Các ngươi nhất định đã sớm thương
lượng tính toán ta rồi.

Thâm Hải Minh Xà không cam lòng nói.

Tề Nhạc tức giận nói:

- Thương lượng cái rắm, ngươi cho rằng ta nguyện ý thu ngươi vào người sao!
Nếu sớm biết có gia hỏa như ngươi ở bờ biển, đánh chết ta cũng không chạy tới
Bắc Đái Hà đi. Hừ, còn không phải vì lòng tham của ngươi sao, muốn ăn ta nên
mới rơi vào kết cục này, tặng ngươi hai chữ, đáng đời.

- Ngươi...

Thâm Hải Minh Xà ở trong nội tâm Tề Nhạc thở hổn hển, hiển nhiên đã tức giận
tới cực điểm.

Giải Trĩ cười ha hả, nói:

- Tốt, các ngươi không cần nhao nhao. Vận khí Minh Xà tiền bối đúng là không
tốt. Từ khi nhân loại phát triển, hiện tại nhân loại đã không còn yếu ớt giống
thời kỳ viễn cổ vừa mới sinh ra đời, trí ụuệ của bọn họ tăng lên gấp nhiều
lần. Minh Xà tiền bối, hiện tại ngươi như đã bị Tề Nhạc khống chế, không phát
rời khỏi phạm vi một cây số chung quanh hắn, như vậy, tôi cảm thầy ngày nên
nhận mệnh đi.

- Nghe sai khiến cũng chẳng có gì không tốt. Tuy ngài chỉ có thể phát huy một
phần mười tu vi, nhưng đối với Tề Nhạc hiện tại mà nói, vẫn có không ít chỗ
tốt. Ít nhất, nghe Kỳ Lân sai khiến, ngươi cũng không được tính là hung thú
nữa. Hoan nghênh ngươi gia nhập trận doanh thần thú chúng ta.

Hiển nhiên Thâm Hải Minh Xà rất không muốn tiếp nhận sự thật này.

- Ta không cam lòng ah! Thời kỳ thượng cổ cự thú, Kỳ Lân nhất tộc các ngươi
chỉ có thể sai khiến hung thú ba ngàn năm tới năm ngàn năm tu vi, ta là hung
thú vĩ đại tu luyện chín ngàn chín trăm chín mươi năm lại bị một Kỳ Lân nhỏ
yếu sai khiến, ta, ta, ta...

Tề Nhạc cũng cười, nói:

- Ngươi cái gì mà ngươi, thời kỳ viễn cổ làm gì có phật lực hạn chế tà khí
của các ngươi? Hiện tại thì không giống. Ta nhìn ngươi vẫn thành thật một
chút. Yên tâm, ta chưa bao giờ bạc đãi với người của mình. Nói không chừng,
tôi sẽ tìm kiếm xà mỹ nữ làm lão bà cho ngươi, cho ngươi động động dâm tâm.

Cảm xúc của Thâm Hải Minh Xà đã chấn động một lát.

- Xà mỹ nữ? Trừ phi ngươi có thể tìm được như bạch nương tử cấp bậc như ta,
nếu không ta cũng không có hứng thú.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Bạch nương tử? Ngay cả thần thoại của nhân loại chúng ta ngươi cũng biết
sao?

- Thần thoại chó má, bản thân Bạch nương tử là tồn tại thật sự, nàng vốn
không phải xà tinh tu hành ngàn năm như các ngươi vẫn nói, mà là nhân tài
kiệt xuất trong Thâm Hải Minh Xà nhất tộc chún ta, sau nkhi tu luyện vạn năm
thoát ly thân thể vốn có của Thâm Hải Minh Xà, thân thể màu xanh đen biến
thành màu trắng, hành tẩu trong nhân gian, lại gặp tiểu bạch kiểm Hứa Tiên của
nhân loại các ngươi, lúc trước Bạch nương tử còn nhỏ ham chơi chạy lên lục
địa, suýt nữa bị loài người sát hại, là tổ tiên của Hứa Tiên cứu nàng, bởi vậy
mới có đoạn báo ân.

- Về phần kết cục cuối cùng lại không tốt, bị đám lừa trọc trong nhân loại
các ngươi vây công, thừa dịp nàng mang thai suy yếu nên bị phong ấn trong Lôi
Phong Tháp. Hừ hừ, Thâm Hải Minh Xà nhất tộc chúng ta, đều cho đây là nhục nhã
sâu sắc. Nhưng mà, Bạch nương tử đúng là mỹ nữ nổi danh trong Thâm Hải Minh Xà
nhất tộc chúng ta.

Tề Nhạc cười, hắn cũng không biết những lời của Thâm Hải Minh Xà là thật là
giả, nhưng từ tu vi hơn chín ngàn năm của nó, hơn phân nửa chuyện này là thật,
về phần vì sao câu chuyện này lại bị thần thánh hóa. Đương nhiên Tề Nhạc hiện
tại không đi quan tâm.

- Vậy bây giờ ngươi có nguyện ý nghe ta sai khiến hay không?

- Ta đương nhiên không muốn.

Thâm Hải Minh Xà không chút do dự trả lời.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Không muốn? Chẳng lẽ ngươi muốn chống lại Xá Lợi Thủ Châu của ta sao?

Thâm Hải Minh Xà nói:

- Chống lại cái rắm ah! Ta vừa bị ngươi thôn phệ vào trong cơ thể đã cảm
nhận được phật lực mạnh mẽ, về sau thanh tỉnh mới không dám vọng động, nghe
được những lời tiểu tử Giải Trĩ nói chuyện với ngươi mới biết đá vào thiết
bản, mẹ kiếp, lại là Xá Lợi Tử của mấy con lừa trọc mười kiếp, nếu ta lao ra
khỏi cơ thể của ngươi, không may chỉ có thể là ta.

- Nhân loại kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, chúng ta thương lượng một chút nhé?
Nói như thế nào ta cũng đã tu luyện chín ngàn chín trăm chín mươi năm, cũng
tích góp không ít trân bảo trong biển, nếu như ngươi nguyện ý thả ta ra, ta
nguyện ý đem một nửa trân bảo đưa cho ngươi, đủ cho ngươi trở thành người giàu
nhất trong nhân loại rồi. Phải biết rằng, đồ vật quý hiếm nhất trong biển đều
do Thâm Hải Minh Xà chúng ta sở hữu. Chỉ cần có thể trở về, lại qua mười năm,
ta liền thành công trở thành hung thú vạn năm, đây chính là mộng tưởng của ta.

Tề Nhạc cười hắc hắc, cũng không có trả lời ngay. Lúc trước hắn cho rằng mình
tất nhiên sẽ chết, tâm tình một mực phi thường sa sút, lúc này đột nhiên không
cần chết, hơn nữa địch nhân cường đại lúc trước bây giờ lại cầu xin mình, loại
cơ hội này hắn làm sao bỏ qua được? Lập tức, cố tình trầm ngâm nói:

- Cái này, cái này nha...

Tuy Thâm Hải Minh Xà sống mấy ngàn năm, nhưng một mực sinh tồn sâu trong biển
rộng, tuy đã có trí tuệ cao, nhưng đầu óc của nó không cách nào so sánh với
nhân loại, nghe xong ý tứ của Tề Nhạc có chút buông lỏng, nói:

- Ba phần tư, ta cho ngươi ba phần tư trân bảo, như thế nào đây? Ta chỉ cần
lưu một chút là được.

Tề Nhạc nói:

- Thâm Hải Minh Xà, không phải ta không muốn tin tưởng ngươi, nhưng ngươi là
hung thú. Mặc dù ta không quá rõ về hung thú, nhưng từ danh xưng của ngươi
trên biển thì biết chẳng phải thứ tốt lành gì, ngươi bảo ta làm sao tin ngươi
được đây?


Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương #115