Thanh Bắc Du Xuân. (3)


Người đăng: d42ngthp

Biển cả mênh mông rất rõ ràng, mà ở gần bờ, nước biển có màu lam nhạt, mặc dù
nói không có yên tĩnh, nhưng sóng cả mạnh mẽ, âm thanh sóng biển vỗ vào bờ cát
làm nội tâm của Tề Nhạc rung động thật lớn, lòng dạ khoáng đạt theo. Nước biển
xô bờ, cach bờ biển càng xa, màu sắc nước biển trở nên thâm thúy hơn, biển cả
xa xôi này, sóng cả vô biên vô hạn, làm cho hắn có chút si ngốc.

Gió biển từ cửa sổ thôi vào, xua tan oi bức, lưu lại vài phần mát lạnh, tuy
mùi thanh của muối rất khó ngửi, nhưng đây lại là hương vị đặc thù của biển.
Tề Nhạc rất may mắn lựa chọn đi Bắc Đái Hà lần này, bởi vì nơi này có biển,
hoàn thành giấc mộng ngày trước của mình. Trong lòng của hắn sinh ra một cổ
xúc động, không thể chờ đợi được muốn tiến ra biển.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

- Ai thế?

- Là tôi.

Âm thanh mang theo tức giận của Hứa Tiên từ trong điện thoại vang lên.

Nhớ tới câu trả lời của Hứa Tình, Tề Nhạc cố nén không cười ra tiếng.

- Như thế nào, Hứa đại tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?

Hứa Tình nói:

- Không phải tôi muốn tìm anh, là Vân tỷ bảo tôi điện thoại cho anh. Giờ cơm
trưa trường học không có an bài, anh phải ăn đồ mình mang theo, sau đó tự do
hoạt động. Vân tỷ bảo tôi cơm trưa anh đã chuẩn bị chưa?

Tề Nhạc ngẫm lại, nói:

- Ta cũng không biết nữa, các cô thì sao?

Hứa Tình nói:

- Tôi cùng Vân tỷ sẽ tới bờ biển đi một chút. Cho anh cơ hội chuộc tội, đi ra
đây là hộ hoa sứ giả đi.

- Được!

Tề Nhạc không chút do dự đáp ứng. Loại cơ hội thân cận với mỹ nữ này hắn làm
sao buông tha được.

Trầm Vân có mang theo cơm trưa cho hứn, Tề Nhạc dùng điện thoại bảo hai nữ
nhân rời phòng.

Biển cả rất đẹp, bãi cát có điểm đặc biệt của riêng nó, nhưng mà, thời điểm
nhiều người đưng trên cát, loại mỹ cảm này mất đi rất nhiều. Lúc này đại học
Thanh Bắc có tới hơn mười ngàn học sinh, cơ hồ tất cả mọi người lựa chọn ăn
trên bờ cát, có người tản bộ. Mặc dù âm thanh song xô bờ vẫn lớn, nhưng âm
thanh này lại bị nhiều tạp âm xua tan.

- Phiền muộn, tại sao nhiều người như thế này!

Hứa Tình bất mãn nhìn chung quanh.

Trầm Vân mỉm cười nói:

- Đây không phải rất bình thường sao? Chúng ta đi xa, có lẽ người sẽ ít hơn.

Hứa Tình cùng Trầm Vân cầm tay đi ở phía trước, Tề Nhạc theo ở phía sau, hắn
không bởi vì nhiều người mà mất hứng, trong mười ngàn học sinh, luôn luôn có
mỹ nữ, ở phía trước, ánh mắt của hắn không ngừng lui tới trong đám người.

Đúng lúc này, một thân ảnh tươi mát thu hút sự chú ý của hắn, ở chung quanh
nàng, có chí ít hai ba mươi người vây quanh, không biết đang nói cái gì. Nhưng
thân ảnh tươi mát đó, chính là lão sư Văn Vi của khoa ngôn ngữ.

Tề Nhạc nhìn thấy nàng, nàng cũng nhìn thấy Tề Nhạc, mỉm cười, gật đầu với
hắn.

Tề Nhạc vội vàng gật đầu đáp lễ, mặc dù trong lòng muốn đi chào hỏi, nhưng
thây bên cạnh Văn Vi có nhiều con ruồi như thế, hắn đã từ bỏ suy nghĩ này
trong đầu.

Khi đi cách khách sạn thật xa, người trên bãi cát cũng ít đi, Hứa Tình hưng
phấn chạy lên một tảng đá ngầm lớn. Sóng biển thôn phệ âm thanh của nàng, gió
lộng thổi qua, nàng lúc này như biến thành tinh linh của biển cả.

Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng thật đáng tiếc, nếu vái của Tình Nhi ngắn hơn vài
phần thì tốt rồi. Nhất định sẽ bị gió thổi tung.

- Tề Nhạc, hôm nay tôi thua không phục, anh có dám đánh cược với tôi không

Hứa Tình đứng trên đá ngầm, cao cao tại thượng nhìn qua Tề Nhạc ở phí dưới.

Tề Nhạc nói:

- Cô muốn đánh cược cái gì với tôi?

Hứa Tình nói:

- Nếu như anh thua, buổi tối hôm nay anh phải khỏa thân lặn xuống biển. Nếu
tôi thua, cũng đáp ứng một điều kiện của anh, đánh cược không?

Còn chưa nói đánh cuộc cái gì, nàng không chờ đợi được mà nói yêu cầu bản
thân.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Tuy trình độ bơi lội của tôi không tệ, nhưng mà, khỏa thân lặn có phải
không tốt không? Cô nói đánh cược cái gì trước đã.

Tuy thời tiết hai ngày nay rất oi bức, lựa chọn bơi lội cũng không tệ lắm,
nhưng nếu là lặn khỏa thân vào ban đêm, một khi bị người nào nhìn thấy, chỉ sợ
mình phải tìm kẽ đất mà chui vào rồi.

Hứa Tình nói:

- Rất đơn giản, chúng ta bắt đầu chạy từ nơi này, ai tới bờ biển trước thì
thắng.

Tề Nhạc vừa ngây người một lúc, Hứa Tình đã chạy đi. Địa hình chỗ bọn họ vô
cùng kỳ lạ, đá ngầm chắn ngang bãi cát và biển, muốn đến bờ biển, phải vượt
qua đá ngầm, chạy tới biển cả. Nếu không, cũng chỉ có thể đi đường vòng.

- Này, tôi còn chưa đáp ứng đấy, cô chạy làm gì.

Hứa Tình vừa mới chạy, Tề Nhạc đã biết rõ mình bị âm. Nhưng mà, phản ứng của
hắn cũng rất nhanh. Hai tay nhấn xuống đá ngầm, nhanh nhẹn bay lên. Sau đó
đuổi theo Hứa Tình ở trước mặt.

Hứa Tình ngoái đầu nhìn lại cười cười, nói:

- Anh đã đuổi theo, vậy đại biểu anh đáp ứng. Đến đây, đến đây.

Tôc độ của nàng không có kém gì tốc độ của nam nhân bình thường, thời điểm Tề
Nhạc đi lên đá ngầm, nàng đã nhảy xuống đá ngầm rồi, đang chạy về phía bờ
biển. Cách cách bờ biển chỉ còn chừng mười mét.

Tề Nhạc nhìn qua sau lưng của mình, Trầm Vân cũng không có cùng tới, trong mắt
hắn lóe sáng, hắn chạy vài bước lấy đà, lúc tới biên giới đá ngầm, khẽ quát
một tiếng.

- Lâm.

Thân thể nhảy lên cao, hai tay mở rộng ra hai bên. Gió biển nhanh chóng ngưng
kết chung quanh hắn, nương theo đó là hào quang màu xanh nhạt, thân thể của
hắn trượt về phía trước.

Hứa Tình hưng phấn chạy phía trước, thời điểm thấy bờ biển ở trước mặt, tuy
rất có thể Tề Nhạc sẽ chơi xấu, nhưng mà, chỉ cần có thể nhìn thấy bộ dáng
kinh ngạc của hắn là đủ rồi. Nàng đang tưởng tượng bộ dáng khó coi của Tề Nhạc
khi đó, đột nhiên, bên người có gió nhẹ thổi qua, một thân ảnh cao ngất vượt
qua, không đợi nàng kịp phản ứng, thân ảnh này nhảy vào biển cả, hai chân dẫm
nát mặt biển rồi quay người lại, mười cười nhìn mình.

- Không, không có khả năng.

Hứa Tình dừng bước lại, nàng suy nghĩ thế nào cũng không ngờ tốc độ của Tề
Nhạc lại nhanh như vậy.

Tề Nhạc mỉm cười nhìn nàng, nói:

- Trên thế giới vốn không có chuyện gì là không có khả năng. Chẳng lẽ cô cho
rằng tôi không có thiên phú làm vận động viên sao?

Hứa Tình nói:

- Thế nhưng mà, chẳng phải anh mắc bệnh tim bẩm sinh sao? Hơn nữa tôi còn
đứng trên đá ngầm trước anh, anh làm sao đuổi theo kịp, không có khả năng.

Tề Nhạc vỗ vỗ ngực của mình, nói:

- Thật xấu hổ, tim của tôi hôm nay rất bình thường Tình Nhi, cô thua rồi Đáp
ứng một điều kiện của tôi đây.

Hứa Tình chu cái miệng nhỏ nhắn, suýt khóc lên, nghĩ tới vấn đề của Tề Nhạc
lúc trên xe, nàng biết tên sắc quỷ này sẽ không làm cái gì tốt. Không đợi Tề
Nhạc nói điều kiện, nàng nói:

- Điều kiện nhất định phải hợp lý, không cho phép có thành phẩn vũ nhục trong
đó. Cũng không được phép bảo tôi có quan hệ bất chính với anh.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tôi là loại người này sao? Tôi rất phúc hậu đấy.

Hứa Tình bĩu môi, nói:

- Anh phúc hậu? Hừ, hiện giờ nghĩ lại mới nhớ tới lúc tôi noi anh trung thực
thì Minh Minh lại có biểu lộ như vậy, anh đúng là lưu manh, côn đồ.


Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương #102