Người đăng: Shin1500
" Hay cho một lũ người dám mạo danh thánh chỉ! "
Hạo Thiên lạnh giọng nói. Đam người lúc này tinh thần đang tập trung cao độ,
dồn hết tâm tư để tìm kiếm sát khí to lớn kia. Lúc này nghe tiếng Hạo Thiên
nói liền quay phắt người sang nhìn, nhìn rất chăm chú.
Tên cầm đầu quát lớn
" Nói ta giả mạo thánh chỉ, ngươi có bằng chứng không? Trong tay ta là thánh
chỉ thật trăm phần trăm, ngươi còn dám càn ngôn thì đừng trách ta ác độc "
Cùng lúc này, hắn luôn ra một cuộn vải được quấn lại rất ngăn nắp gọn gàng.
Còn được buộc một sợi dây màu đỏ rất xinh xắn và quơ quơ trên tay mình. Người
dân nhìn thấy thánh chỉ bỗng chốc liền quỳ rạp xuống đất, cúi đầu không dám
ngước lên.
Cả bọn nhìn vào cuộn vải, ánh mắt xăm xoi đủ kiểu. Nếu chỉ nhìn sơ qua thôi
thì sẽ không nhận ra được đó là hàng thật hay hàng giả. Vì vỏ bọc bên ngoài là
giống vô cùng, còn bên trong thì chưa chắc à nha.
" Phặt "
Hạo Thiên lấy cuộn vải từ tay tên đó trong chớp mắt, khiến hắn ngu ngơ nhìn,
nhìn tay mình trống không rồi lại nhìn sang chỗ tay Hạo Thiên đang cầm cuộn
vải. Nhìn qua nhìn lại mấy hồi, hắn quát lớn
" To gan. Dám giật thánh chỉ, tên diêu dân hèn mọn như ngươi cũng dám động vào
thánh chỉ cao quý sao? Hôm nay ta thay mặt đức vua giết chết lũ điêu dân các
ngươi "
" Xoẹt "
Khi hắn nói cũng là lúc hắn rút kiếm khỏi vỏ, đám nhóc không cần di chuyển,
chỉ cần ngước mặt lên mà nhìn hắn đôi mắt trừng lớn như muốn ăn tươi nuốt sống
bọn chúng. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ hù chết bọn chúng rồi. Với cái ánh
mắt ấy, bọn quân lính kia liền khựng lại, nuốt nước bọt, tay cầm kiếm run run
không dám tiến lên dù chỉ nửa bước.
Một tên thuộc hạ của hắn liền giục nói
" Lão... Lão đại, chúng ta không lên sao? "
Tên cầm đầu quát lên
" Lên cái tổ tông nhà ngươi, mau câm miệng cho ta "
Hắn quát lên như thế như thể đang kiềm nén sự sợ hãi của hắn, nhưng vẫn không
di chuyển, vẫn đứng yên một chỗ không đi.
Hạo Thiên lúc này đã gỡ cuộn giấy ra, bên trong hoàn toàn không có chữ nào cả.
Chỉ được cái mã bên ngoài là giống thôi, còn không có dấu ấn của đức vua nữa.
Làm ăn sơ sài như vậy đúng là chỉ giỏi đi gạt dân lành chứ không làm được trò
trống gì cả. Ngu như vậy mà cũng có ý định cướp ngai vàng sao? Ta nghĩ các
ngươi nên đi chăn vịt còn tốt hơn đấy
Hạo Thiên cầm cuộn giấy, quơ ra cho dân làng xem, vừa giơ ra vừa nói
" Mọi người ngẩng mặt lên đi "
Người dân dần ngẩng mặt lên nhìn thử, lại bất giác " a " lên vài tiếng, bàn
tán xôn xao
" không có chữ? Kì lạ vậy "
" Thánh chỉ này không có chữ nào cả? Là giả thật sao? "
" Này, ta biết đức vua của chúng ta không làm vậy với chúng ta mà. Ngài ấy là
một người hiền đức đấy "
" lũ người này dám lừa gạt tiền của chúng ta. Đánh chết chúng... "
" đúng vậy, đánh chết chúng đi "
" Đánh chúng "
..............
Hạo Thiên ra hiệu cho đám nhóc ngăn cản người dân lại, nói
" Mọi người bình tĩnh đi, chuyện này chúng ta sẽ giải quyết "
" Chúng ta làm sao có thể tin một đám nhóc đây? "
Một người liền hét to lên, Hạo Thiên khẽ thở ra một hơi, cặp sừng và đôi cánh
lớn liền hiện ra trên đầu và lưng cậu. Dân làng nhìn thấy liền một phen sững
người, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, miệng còn há ra rất lớn nữa chứ, đây là rất
kinh ngạc mà.
Hạo Thiên bảo
" Như vậy đã đủ chưa? "
" Bịch.... Bịch.... Bịch...... "
Người dân quỳ rạp xuống đất, dập đầu hô lớn
" Hoàng tử vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Xin những vì sao luôn phù hộ và mang
đến điềm lành cho đất nước này! "
" Đứng dậy đi "
Hạo Thiên nói, lại bảo
" Vậy, chuyện này ta có thể xử lý được rồi chứ? "
" Vâng "
Dân làng đồng thanh nói, bắt đầu phân tán đi nơi khác. Nhưng trước khi đi còn
đồng loạt trừng mắt bọn người này thêm một cái nữa rồi mới rời đi.
Nhóm Hạo Thiên lúc này quay sang nhìn chúng, đám người đột nhiên quỳ rạp xuống
đất
" Bịch... Bịch... Bịch... "
Liên tục đập đầu, liên tục cầu xin, liên tục tạ lỗi. Chúng bảo
" Hoàng tử..... Hoàng tử... Cầu xin ngài tha cho chúng ta... Chúng ta chỉ làm
theo lệnh thôi... Chúng... Chúng ta không biết gì hết đó... Là Tử tước Minh
Khang thôi.... Chúng tôi không biết gì hết đó... "
Hạo Thiên mắt không chút biểu tình, hơi nghiêng đầu nhìn chúng, nói
" Thuộc hạ của Tử tước Minh gia, nhận lệnh chủ đi làm chuyện mạo danh thánh
chỉ, xúc phạm hoàng đế, bôi nhọ danh dự hoàng gia, tội đáng chết. Còn Tử tước
Minh Khang, dám có ý nghĩ với ngai vàng, tịch thu mọi tài sản, chu di cửu tộc!
Lên, nghiền xương chúng ta cho ta "
Lời Hạo Thiên vừa dứt, đám nhóc liền di chuyển, 1 đám 12 đứa tiến lên, nhằm
vào nhóm 5 người mà đi. Ánh mắt đầy tơ máu, khớp tay vang lên răng rắc.
Ngay tức khắc sau đó là hàng loạt tiếng la hét, rên rỉ vang lên. Âm thanh vang
vọng khắp liền, nghe mà rợn cả người, sởn gai ốc, muốn bịch tai lại
" Aaaa "
" Bốp "
" Rắc "
" Binh "
" Rắc "
" Aaaa "
" Uỳnh "
" Aaaaa.... Xương của ta.... Tay của ta... Đau quá... Cầu xin các người tha
cho ta đi mà... Đau quá.... Aaaaaa.... "
............
Âm thanh xương xốt vỡ vụn cùng với đó là tiếng la hét thê lương, rùng rợn của
đám người.
Thời gian qua đi, khoảng 30 phút sau đó, bọn nhóc ngừng đánh, di chuyển khỏi
vị trí hiện tại với khắp nơi là máu tươi. Đám người nằm trên đất, thân thể bầy
nhầy, nhếch nhác như miếng vải rách. Mềm nhũng không còn chút xương nào, thậm
chí trên da thịt còn xuất hiện những mẫu xương trắng đâm ra ngoài da, chi chít
như nhím vậy.
Đám nhóc vung máu trên cơ thể mình, lau sạch đi những vết máu dơ bẩn. Vừa mới
giết người xong nhưng khuôn mặt lại vô cùng tỉnh táo, tỉnh đến không thể nào
tỉnh hơn được nữa. Hạo Thiên lúc này liền gọi ra một ngọn lửa màu đen tuyền,
thả nó rơi xuống đống xác thịt bầy nhầy kia. Để nó cháy rực lên bầu trời, một
mùi hôi liền tỏa ra xung quanh, nhưng rất nhanh sau đó liền không còn ngửi
thấy nữa vì ngọn lửa đã tắt, trên nền đất mà ngay lúc nãy đây có máu me tè le
cùng với xác nằm đó lúc này đây cũng đã không còn nữa rồi.
Với ngọn Hắc Hỏa này, Hạo Thiên trực tiếp khiến chúng hồn phi phách tán, mãi
mãi không còn tồn tại trên đời này nữa. Tránh để hồn chúng còn ở nơi này mà
quách phá người dân.
Sau khi xong việc, Hạo Thiên tìm lấy một nơi nghỉ chân và đương nhiên rằng rất
được người dân hoan nghênh đón tiếp. Ai nấy cũng đều lấy quà, trái cây, các
món đồ có giá trị đem dâng tặng cậu. Hạo Thiên ngồi trong phòng cùng với tiểu
Siêu, An Lam Nguyệt và Lăng Giang Tuyết. Còn đám nhóc phải ở ngoài ngăn chặn
người dân tràn vào, đồng thời từ chối các món quà, từ chối không được thì chỉ
cần giữ lại những thứ dùng được lâu ngày thôi. Còn lại đều không nhận.
Bên ngoài ồn ào rôm rã, người cho kẻ từ chối cứ thế qua lại, bên trong phòng
trên tầng cao, Hạo Thiên ngồi trên ghế, giữ một tư thế như ngồi thiền, bắt đầu
tập trung tinh thần muốn dùng thuật truyền âm với cha cậu.
" ........ "
Thời gian rất lâu sau, chỉ thấy Hạo Thiên khẽ nhăn mày liền bình ổn lại. Bên
trong tinh thần của cậu, cậu đã kết nối lại được với cha mình.
" Á "
" Cha... Cha ơi? "
" ...... "
Không một lời hồi đáp, cơ mà cậu chắc chắn mình đã kết nối được với cha cậu
rồi cơ mà. Lúc nãy còn nghe thấy tiếng " á " rõ to mà ta.
...... Ở bên phía của An Hạo Kiệt, cha của Hạo Thiên. Ông đang lăn lộn trên
bàn làm việc của mình, vừa lăn khuôn mặt vừa cười toe toét như đứa trẻ nhỏ
được kẹo mình thích mà mừng đến như vậy. Trong khi ông đang lăn lộn trên bàn
vì vui sướng, vì nghe được giọng của Hạo Thiên sau bao tháng không gặp không
nói chuyện thì An Tề Vương - Tề Mặc Thiên bước vào.
Hơi nghiêng đầu, nhướn mày khó hiểu nhìn ca ca mình, một khắc sau đó liền " à
" lên một tiếng, nói
" Có phải Thiên nhi truyền âm tới không? "
An Hạo Kiệt gật đầu lia lịa, lúc này, Hạo Thiên lại truyền âm tới
" Cha mà không trả lời thì cũng đừng liên lạc với con nữa "