Tập Làm Quen


Người đăng: Shin1500

Sau cuộc thi, các tân học viên được sắp xếp phòng ở KTX, vì là các học viên
mới nhập học nên dù thuộc top 20 cũng không thể ở phòng trên tầng lầu 6 được.
Còn về nhóm Hạo Thiên, đương nhiên vẫn ở nơi phòng cũ, ở tầng lầu 6 sang trọng
kia.

Trong phòng, Hạo Thiên thở dài vài hơi, nhìn ra ngoài bầu trời đang tối dần
kia. Đám nhóc bu lại hỏi chuyện

" Thiên ca, huynh đang buồn phiền gì sao? Có gì hãy kể với chúng ta đi "

Hạo Thiên nhìn chúng, ánh mắt buồn có phần dịu đi nói

" Ta chỉ đang nghĩ về Liên nhi mà thôi, không biết muội ấy hiện tại đang ở nơi
nào rồi? "

Đám nhóc nghe đến đây, khuôn mặt liền xị lại. Minh Kỳ an ủi bảo

" Đừng quá lo lắng. Chắc chắn muội ấy không sao đâu, chắc chắn được ai đó tốt
bụng cứu giúp rồi. Vả lại còn có đội tìm kiếm của học viện phụ giúp chúng ta
rồi. Trước mắt hãy giải quyết một số vấn đề khác đã, giải quyết cho xong đợt
huấn luyện cùng xếp hạng này, chúng ta lập tức lên đường tìm kiếm muội ấy "

Thống Trung cũng gật đầu nói

" Đúng vậy, cùng lắm chỉ là hơn 2 tháng nữa mà thôi a "

Lúc này, Chu Thuần Anh chen ngang vào, hỏi

" Này, mọi người đang nói tới ai vậy? "

Tiểu Siêu liền nói

" Chúng ta còn có một vị tiểu muội muội tên gọi Băng Liên, muội ấy trong một
lần lén lút tìm hái thảo dược cho chúng ta đã bị lạc mất. Hiện tại không rõ
hành tung ở đâu cả... "

Chu Thuần Anh " ồ " một tiếng, nói

" Chắc chắn muội ấy không sao cả. Vì người của nhóm chúng ta chẳng phải ai
cũng rất mạnh sao? Đương nhiên Băng Liên tiểu muội muội cũng sẽ rất mạnh rồi,
ai có thể bắt nạt người của chúng ta chứ "

Cả bọn chỉ khẽ cười không nói, lúc này Lăng Giang Tuyết sà đến, ôm chầm lấy
Hạo Thiên trong vòng tay nhỏ của mình, thủ thỉ

" Đừng buồn, Liên nhi chắc chắn không sao đâu. Chúng ta rất nhanh sẽ tìm thấy
muội ấy thôi "

Vân Mộng liền bảo

" Đúng vậy đấy, cha. Người đừng buồn nữa, tiểu Liên muội muội sẽ không sao cả
"

Chu Thuần Anh nhìn Vân Mộng, lại nhìn nhìn Hạo Thiên, nói

" Chủ nhân a, ta có thể hỏi người một vấn đề không? "

Hạo Thiên nói

" Vấn đề gì? "

Chu Thuần Anh liền bảo

" Theo như tôi thấy thì, vị Vân Mộng tiểu huynh đệ đây gọi chủ nhân là cha
nhưng nhìn mặt của chủ nhân lại vô cùng trẻ đẹp, còn con của chủ nhân vì cớ vì
khuôn mặt có phần.... Mặc dù cũng đẹp trai đấy nhưng không bằng chủ nhân ngài.
Mạn phép hỏi rằng, ngài dùng bí quyết gì mà giữ được vẽ đẹp vĩnh cửu đấy? "

Hạo Thiên ngơ mặt nhìn Chu Thuần Anh, tay bất giác chống trán, lại ngước mặt
lên nói

" Chuyện này cũng là bí mật, sau này thích hợp liền kể ngươi nghe "

Chu Thuần Anh " ấy " một tiếng nói

" Sao lại như vậy chứ? Chủ nhân a, kể cho tôi nghe với đi mà "

Hạo Thiên quay mặt đi không thèm đếm xỉa đến, Chu Thuần Anh bị cho ăn bơ toàn
tập mặc dù đã nhảy tới nhảy lui trước mặt Hạo Thiên năn nỉ, có phần tủi thân,
mặt bí xị. Đám nhóc tiến lên an ủi, nói

" Đừng buồn, tập làm quen đi. Sau này sẽ còn bị dài dài đó tiểu ca ca à "

" Đúng vậy, chúng ta bị riết thành quen thôi. Chuyện nào nói được thì Thiên ca
sẽ nói, còn chuyện nào huynh ấy không thích nói thì dù có làm gì cũng vô dụng
"

" Có một vài chuyện phải lựa thời điểm thích hợp mới nói được, còn hiện tại,
cứ từ từ thôi. "

............

Chu Thuần Anh gật đầu...

Sau một ngày dài trải qua những trận đánh, mặc dù nhóm Hạo Thiên chẳng tốn
nhiều sức lực gì. Nhưng ngày dài trôi qua cũng có chút buồn ngủ, cả bọn sau
khi ăn uống đã quay trở về phòng, ngủ một giấc tới sáng hôm sau.

........

Sáng sớm, người trong học viện nhận lệnh của Âu Dương Đông mà đem đồng phục
tới cho nhóm Hạo Thiên. Đồ thì chắc có lẽ tất cả bọn nam đều cùng kích cỡ với
nhau, Chu Thuần Anh có hơi lớn hơn một chút, còn đám nữ lại là nhỏ hơn rất
nhiều. Và đương nhiên rằng muốn có đồ thì người đưa phải biết kích cỡ của
người nhận, và trước đó nhóm Hạo Thiên đã đưa cho Âu Dương Đông rồi. Cứ ngỡ 1,
2 hôm nữa mới có nhưng ngay hôm sau liền có rồi.

Đồng phục màu trắng tinh tơm, viền áo màu xanh biển nhạt. Áo được thiết kế
tinh tế, đường nét trang trí vô cùng tinh xảo, sợi chỉ chắc chắn đến khó tin.
Cổ áo khá cao che nửa cổ, quần tay đen và giày trắng được phát theo cùng. Nam
quần tay nưc váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng 2 cm. Nói chung là đồng phục đẹp
khỏi chê!

Đối với lão sư thì đồ mặc tự do thoải mái, không cần theo ý nhà trường nhưng
phải chú ý một chút thuần phong mỹ tục, đừng có quá đáng.

Nhóm Hạo Thiên thuộc nhóm người top 20 sẽ được dẫn dắt bởi An Lam Nguyệt, Tử
Lam, Tử Kiệt và Vân Mộng dưới danh nghĩa. Thực chất thì cả bọn có mặt ở đây
chỉ để cho có mà thôi. Nhưng, nhóm Hạo Thiên chỉ có 11 người mà điều kiện tiên
quyết là 20 người của top 20, và rồi.... Âu Dương Đông một phát đá bọn người
từ top 12 đến 20 xuống học cùng với lớp của những người thuộc hàng 21 trở đi.
Viện lí do rằng, " nhóm người kia quá mạnh, các ngươi học cùng sẽ không chịu
nổi áp lực huấn luyện đâu. Vậy nên xuống học với những người ngang bằng cấp
mình đi. ". Mà đây cũng có lý, nếu để bọn người kia chịu sự huấn luyện khủng
khiếp giống nhóm Hạo Thiên thì chắc chúng chỉ có nước mà bỏ học viện đi nơi
khác thôi.

...... Và rồi, nhóm Hạo Thiên bước vào thời kỳ huấn luyện khắc nghiệt. Bọn Hạo
Thiên được sắp đến một mật đạo huấn luyện đặc biệt của học viện nơi này có đủ
mọi địa hình và vô cùng rộng lớn, được bao bọc bởi một vách tường lớn và cao
hơn ngàn mét vây quanh. Chỉ có 1 lối vào duy nhất và chỉ được ra nếu hạn định
thời gian kết thúc.

Ví dụ như, trước khi vào ngươi phải bấm hạn định thời gian, thời gian sẽ là 2
tháng đi, ngươi vào đó rồi thì 2 tháng sau cánh cửa mới lại mở ra và bắt đầu
một hạn định khác.

Nhóm Hạo Thiên cũng vậy, trước khi vào đã hạn định thời gian là hai tháng.
Cánh cửa lớn mở ra được làm bằng hợp kim siêu bền và siêu cứng, đầu thời được
ấn định thêm một lớp màn bảo vệ dày nữa. Nên là muốn phá vỡ là vô cùng khó,
nhưng mà là, người lv trên 700 cấp phá nó lại là vô cùng dễ dàng. Điều này Hạo
Thiên biết được là do kiếp trước có hỏi qua lão viện trưởng đời trước.

Cả bọn bước vào trong, bắt đầu cho cuộc huấn luyện kinh hoàng diễn ra xuyên
suốt 2 tháng của chúng....

(P/s: Hôm nay tác đi học tận 7h30 mới về, còn phải học bài các thứ nên là
chương chỉ tới đây thôi... Xin lỗi mọi người...)


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương #383