Quá Nhiều Sự Kinh Ngạc


Người đăng: Shin1500

( P/s: hôm nay bù luôn số từ đã thiếu hôm qua nha. Qua có 1k2 từ mà thôi, mà
bình thường là 1k8 đến 2k từ, vậy tác quất một lần lên tới 2k4 từ luôn nha.
Thứ bảy mọi người khỏi đòi tác nữa nha... )

" Hả??? "

Toàn trường không hẹn mà cùng la lên một tiếng thất thanh, nhiều tiếng xì xào
bàn tán liền nổi lên

" Này, bọn kia trông cũng mới 15, 16 tuổi mà thôi. Còn nhỏ hơn ta luôn ấy chứ,
cớ gì phải dùng máy loại 3 cơ chứ? "

" Chắc chắn có nhầm lẫn, chắc chắn viện trưởng ngài ấy chỉ là nói đùa mà thôi.
Vì dù sao máy loại 3 cũng là quá mức rồi, để đợi lát nữa xem, lv thấp lè tè
cho mà xem "

" Ta dám chắc rằng bọn chúng đã sử dụng tà thuật nào đó để phá hỏng chiếc máy,
nhằm tạo áp lực cho chúng ta. Chắc chắn như vậy... "

..................

Các thí sinh vẫn nói chuyện, bàn luận rất sôi nổi về vấn đề đổi máy này. Lúc
này, các vị lão sư trực thuộc liền đưa ra ý kiến về câu nói của lão viện
trưởng Âu Dương Đông này, họ nói

" Thưa ngài, về việc sử dụng máy loại 3, có phải là hơi quá rồi không ạ? "

Âu Dương Đông đứnh trên đài cao nhìn xuống, " hửm " một tiếng, nói

" Ngươi có thể cho ta biết lí sao? "

Vị lão sư này liền nói

" Vì bọn nhóc đó nhìn sao cũng chỉ mới 16 tuổi mà thôi, lv không thể nào chạm
mức 400 được đâu ạ... "

Âu Dương Đông " ồ " một tiếng, nói

" Ngươi nói như vậy, là đang xem thường học viên của học viện này sao? Ngươi
quên mất lịch sử xủa học viện, quên mất còn một con người đang tồn tại với lv
cao ngất ngưởng mà cả đời ngươi cũng chẳng với tới được sao? Hửm, ta nói có
đúng không, Lăng đại tiểu thư? "

Lăng Giang Tuyết khuôn mặt không chút biểu tình nào, nhẹ nhàng lăng không mà
xuất hiện. Cô xuất hiện trước mặt tất cả với vẻ mặt lạnh lùng, mặc trên mình
một bộ váy trắng tinh khiết, tóc xõa tung bay sau lưng càng tôn lên vẻ đẹp
thuần khiết của mình. Cô đi đến bên cạnh Âu Dương Đông, lạnh giọng nói

" Dạo thời gian gần đây không thường xuyên xuất hiện cho nên sự tồn tại của
tôi có lẽ bị mấy vị lão sư kia cho vào quên lãng rồi nhỉ?! Có cần ta nhắc lại
cho nhớ hay không? "

Trước sự xuất hiện của cô, mấy tên lão sư phải cúi đầu sợ hãi, đám thí sinh
thì lại đâm ra mê muội, bắt đầu thầm thương trộm nhớ cô gái với vẻ đẹp tuyệt
trần kia, nhiều đứa nói

" này, cô gái ấy là ai vậy? Thật đẹp nha, như tiên nữ ấy "

" đúng vậy đúng vậy, vẻ đẹp đó đúng là đẹp nhất trần đời rồi, không còn ai có
thể đẹp hơn nữa đâu. Thật đáng ngưỡng mộ mà, ước gì ta được hưởng một ít từ vẻ
đẹp đó "

" Ước gì ta có thể đứng cạnh cô ấy nhỉ, thậm chí ta còn muốn được kề vai với
cô ấy suốt đời cơ "

" Đẹp thì đẹp đấy. Cơ mà các ngươi không biết người ta có thân phận gì sao?
Kiến thức về học của các ngươi đâu cả rồi hả? "

" Kiến thức gì cơ? "

" người có tư cách sóng vai, đi ngang hàng với viện trưởng thì có mấy ai ở học
viện này chứ? Đã vậy còn là nữ nhi nữa, nhìn cách ứng xử, lời nói và hành động
bay tới lúc nãy thì đủ biết là người có thế lực cao rồi. Lại nhìn hành động
của những lão sư xem, cung kính như vậy. Ở học viện này còn ai mà phải đối với
1 học viện tỏ ra sợ hãi như vậy chứ? Còn có, lúc nãy viện trưởng gọi là Lăng
đại tiểu thư Lăng. Đại. Tiểu. Thư đấy! Nơi này còn ai ngoài Lăng đại tiểu thư
đó nữa chứ! Và người đó không ai khác chính là Lăng Giang Tuyết, người giữ top
1 suốt mấy chục năm liền đấy. Người nhận được sự bao bọc của viện trưởng đấy
a! "

" Ân, ngươi nói ta mới nhớ nha. Nơi này còn có một truyền kì về hoàng tử An
Hạo Kiệt của chúng ta nữa đó. Lúc trước ngài ấy đi đâu đấy nên phải rời học
viện, hiện tại đã trở về nhưng không có thông tin sẽ trở lại học viện này. Cả
ngài ấy và Lăng đại tiểu thư đều là những tuyệt thế yêu nghiệt của đất nước
chúng ta "

" Ừm ừm, ngươi nói đúng "

...............

Các thí sinh cứ nói như vậy đấy, đám lão sư lại là sợ hãi bảo

" Nào có, Lăng đại nhân ngài hiểu lầm rồi. Chúnh tôi không có "

" Chỉ là.. Chỉ là ngài so với đám thường dân này khác nhau vô cùng, làm sao có
thể so sánh được chứ... "

" Ngài tuyệt đối không được hiểu lầm chúng tôi... Chúng tôi không có ý đó đâu
a... "

............

Bên phía nhóm Hạo Thiên lại là cười híp mắt, tí ta tí tởn, nói đùa với nhau

" Đại tẩu thật ngầu a "

" Đại tẩu của chúng ta đúng là ngầu nhất mà "

" Đại tẩu vừa ngầu vừa đẹp nữa, đại tẩu với Thiên ca với nhau thì quả là cặp
trời sinh, trai tài gái sắc mà "

" Hi hi hi hi... "

.............

Âu Dương Đông lúc này từ trên nhìn xuống, " hừ " lạnh một tiếng, nói

" Các người vừa gọi bọn họ là thường dân sao? Vậy là các người chưa nhận được
thông tin gì nhỉ? "

Khi Âu Dương Đông nhắc tới việc nhận thông tin, cả đám lão sư có chút mơ hồ.
Thông tin? Thông tin gì? Mấy ngày qua có thông báo gì mới sao? Sao chúng ta
chẳng biết gì cả vậy? Vào năm ngày trước chỉ có thông báo dời ngày thôi mà,
còn có việc gì sao? Còn có... A, còn có mấy tên thuộc top 20 bị đánh cho hôn
mê bất tỉnh gãy vài cái xương trên cơ thể thì phải? Nghe bảo là do đắc tội với
khách quý của viện trưởng nên bị đánh, chẳng lẽ là.....

Đám lão sư bắt đầu xanh mặt, nhìn đám Hạo Thiên lại ngó ngó liếc nhìn Âu Dương
Đông đang chau mày khó chịu, nói

" Viện trưởng, chúng... Chúng tôi biết sai rồi... Chúng... Chúng tôi lập tức
đi đổi máy loại 3 ngay đây ạ... Ngài... Ngài đừng có chau mày như vậy nữa a...
Chúng tôi sợ hãi... "

" Còn không mau đi? Lấy một cái loại 2 và một cái loại 3, nhanh lên!
"

" VÂNG "

Âu Dương Đông hét lên một tiếng, đám lão sư nhanh chóng ba chân bốn cẳng mà
chạy đi thật nhanh. Đi tìm lấy máy loại 3 mà Âu Dương Đông yêu cầu... Hiện
tại, vòng kiểm tra lại phải dừng lại một chút, trong thời gian chờ đợi. Âu
Dương Đông lại rảnh rỗi ghé xuống chỗ nhóm Hạo Thiên, cười nói

" Lúc nãy ta xin lỗi, bọn lão sư đó quá hồ đồ rồi. Mong mấy nhóc thông cảm "

Thống Trung cười hì hì vài tiếng, nói

" Lão viện trưởng a, ngài khách khí quá rồi. Dù sao cũng chỉ là một cái máy mà
thôi, chúng ta làm hỏng nó rồi đáng lẽ phải xin lỗi ấy chứ "

Lúc này, Minh Kỳ lại bảo

" Là cậu làm hỏng chứ không phải bọn tôi nhé, bớt đổ thừa đê "

Thống Trung chu mỏ bảo

" Nhưng mà nếu là ai trong chúng ta đo vào thì cũng sẽ hỏng mà thôi "

Minh Kỳ lại nói

" Nhưng mà chúng tôi chưa làm gì cả đấy, là do cậu ham mê đòi thử trước. Thành
ra là do cậu làm thôi "

Thống Trung bực bội tức tối không cãi lại được, " hứ " một tiếng không nói
nữa. Lúc này, đám thí sinh lại bắt đầu bàn tán

" Này, sao bọn chúng lại thân quen với viện trưởng đại nhân như vậy? Là ta
nhìn lầm sao? "

" Ngươi không nhìn lầm, ta cũng nhìn thấy như vậy a. Bọn chúng rốt cuộc là ai
cơ chứ? Còn thái độ của các lão sư lúc nãy nữa chứ, sao lại thất thường như
vậy? "

" bọn người này lai lịch ra sao vậy? Đến ta là con trai Tử tước cũng không
thân quen với viện trưởng như vậy nữa là... "

" Sao cũng được, chỉ cần biết chút nữa bọn chúng sẽ bẽ mặt vì khoe khoang
khoác lác đi "

" Ừm ừm "

...............

Âu Dương Đông trò chuyện một lát, lại lôi kéo đám Tử Kiệt, tử Lam, Vân Mộng và
An Lam Nguyệt lên đài cao ngồi cùng ông. Ngồi cùng với Lăng Giang Tuyết trên
đấy mà nhìn xuống quan sát cả sàn đấu này.

Đám lão sư quay trở lại với loại máy do giống y lúc nãy nhưng trên đó lại đề
một số 2 và 3 nhỏ nhắn. Ngụ ý nói đây là máy loại 2 và loại 3.

Và rồi, hóm Hạo Thiên lần lượt lên thử máy đo. Trước hơn 1700 ánh mắt nhìn
vào, trước sự kinh ngạc của tất thảy. Kết quả như sau, loại máy 3 là Thống
Trung lv 419, Lưu Vân và Lưu Dạ lv 418 và 419. Mộc Lâm và Mộc Sinh lv 417 và
lv 416, Gia Linh lv 407, Minh Kỳ lv 421 và tiểu Siêu lv 529 cấp. Máy loại 2 là
Di Di vớ lv 361 cấp. Cho đến hiện tại thì đám nhóc đã lên 1 cấp so với quá
khứ! Đáng khen đó chứ!!!

Khi thấy cái chỉ số khủng bố như này, toàn trường im bặt lại, không chút ồn ào
nào. Dường như nín thở lại, tưởng chừng như mình đang mơ một giấc mơ không bao
giờ tỉnh lại vậy. Điều càng khinh khủng hơn là hiển thị số tuổi của tất thẩy
đều là dưới 16 tuổi, không ai vượt quá 16 tuổi cả!

" bốp... bốp... bốp... "

Đâu đó thoang thoảng trong không khí vang lên những tiếng đánh mặt nhỏ, dường
như đang tự khẳng định lại đây chỉ là giấc mơ mà thôi. Đánh mặt sẽ không đau,
nhưng càng đánh chỉ làm càng đau thêm mà thôi. Trời ơi, bọn nhóc đó mới bao
tuổi cơ chứ, lv khủng bố như vậy ai chơi lại chứ, thôi thì đẩy thẳng vào vòng
trong, khỏi thi cử gì hết đó. Đem bọn họ ra thi để chúng ta mất cơ hội vào học
viện thì có, chỗ này nếu không tính đám yêu nghiệt kia thì cao lắm cũng chỉ
mới 230 cấp mà thôi. Còn lại lv đều xêm xêm nhau cả, ngộ nhỡ ai xui xẻo đụng
trúng họ thì thôi nguy to rồi. Vì vậy viện trưởng a, chúng ta không có ý kiến
gì đâu. Tuyển thẳng bọn họ đi, để chúng ta có một cuộc thi yên bình aaaaaa....

Bọn nhóc đo xong, gương mặt cũng không mấy vui gì cả. Chỉ còn lại Hạo Thiên
chưa đo, đang định đặt tay lên đo thì Âu Dương Đông chợt hét lên

" Khoan! "

Hạo Thiên đưa mắt nhìn, toàn trường đều đưa mắt lên nhìn. Âu Dương Đông nói

" Còn ai chưa lên hay không? "

" Tôi... Tôi ạ... "

Một giọng nói trông có phần yếu ớt vang lên, một cậu thanh niên gương mặt sợ
sệt, ngượng ngùng, nhưng nụ cười luôn hé, đầu có phần cúi xuống. Tóc để dài
ngang vai, chẻ ngay giữa đầu maug tóc bạc . Tuy vậy gương mặt vẫn là khá điển
trai, nếu bỏ đi sự nhút nhát chắc hẳn sẽ càng được yêu thích hơn nữa.

Người này bước ra dáng người cân đối, bước chân chậm rãi và điều độ. Một vị
lão sư hỏi

" Tên gì? "

" Chu Thuần Linh "

Vị lão sư này gật đầu, nói

" Tiến lên đi... À, để ta đổi cho cậu máy loại 1 "

Chu Thuần Linh lắc đầu, nói

" Không cần đâu ạ "

Giọng nói có vẻ khiêm tốn nhưng hành động có lẽ là không. Chu Thuần Linh tiến
lên, đặt tay lên chiếc máy, và rồi.... Toàn thể trợn mắt há mồm, căn cả con
mắt ra mà nhìn...

( Tác giả: Lăn lộn cầu mấy bạn đang xem ở web khác sang cày view cho truyện ở
web truyenyy giúp tác. Lăn lộn cầu mấy bạn cày view cho tác ╯﹏╰ ) )


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương #366