Tuổi Trẻ Bá Đạo


Người đăng: Shin1500

Cả bọn đứng trước cửa chờ đợi, ngay sau đó liền có bóng người chạy ra. Lăng
Giang Tuyết trong bộ váy trắng lon ta lon ton chạy thẳng về phía Hạo Thiên mà
ôm chầm lấy cậu, cười toe toét gọi

" Thiên ca, rốt cuộc cũng chịu đi tìm muội rồi. Người ta nhớ huynh chết mất "

Hạo Thiên khẽ cười một tiếng nói

" Muội xem muội kìa, để các con nhìn thấy sẽ cười muội trẻ con đấy "

Lăng Giang Tuyết nói

" không có đâu, các con sẽ lại càng thích thôi. Nào vào trong đi, cha muội chờ
huynh trong đó đấy "

Hạo Thiên gật đầu, cùng bọn nhóc và Lăng Giang Tuyết nước vào trong. Để lại
bọn lính canh khuôn mặt ngơ ngác, ngây ngô không biết gì. Đó có còn là Lăng
đại tiểu thư sao? Đó là Lăng đại tiểu thư máu lạnh sao? Sao nghe bảo cô ấy rất
chung tình, luôn chờ đợi hoàng tử An Hạo Thiên mà? Sao bây giờ lại cặp kè với
ai thế kia?

Ngay lập tức, 3 tên lính dồn mắt vào một người, hỏi

" Này, cậu ở đây lâu nhất, có biết người lúc nãy là ai không? "

Người được hỏi này khuôn mặt bán tin hán nghi, nói

" Người này trong rất quen thuộc, rất giống với Nhị hoàng tử An Hạo Thiên,
giống đến từng mi li mét luôn đấy. Còn có cả Đại công chúa An Lam Nguyệt tỏ ra
thân thiết như vậy, chẳng lẽ thuật trọng sinh thành công rồi? "

" Thuật trọng sinh là gì? "

" Bốp.... Bốp... Bốp.... "

" Các ngươi bé bé cái mồm thôi, muốn bị đem đi xử tử hay gì? "

Người đàn ông khẽ quát lớn. Lại nói

" Chuyện này là ta tình cơ nghe được từ cuộc nói chuyện của Công tước với
Hoàng đế đấy. Không có truyền ra ngoài, nếu để ai đó hoàng tộc nghe được, thì
đừng nói chúng ta bị xử tử không thôi đâu. Bị phanh thây luôn đấy chứ chẳng
đùa! "

" A, vậy là bây giờ vị kia chính là Hoàng tử An Hạo Thiên lúc trước, là tuyệt
thế yêu nghiệt từ khi sinh ra đã có sừng và cánh sao? "

Một người nhỏ giọng hỏi. Người đàn ông gậy đầu đáp

" Đúng vậy, cho nên thời cơ chúng ta trả thù Thiên giới hẳn đã gần kề rồi đi.
Hoàng tử trở về chính là hỉ sự lớn nhất mấy chục năm qua đấy "

Cả bọn gật đầu đồng ý vô điều kiện.

..............

Nhóm Hạo Thiên dọc theo hành lang của ngôi biệt thự lớn, đi lên tầng 2, vào
một căn phòng với cánh cửa màu trắng tinh. Lăng Giang Tuyết đưa tay gõ

" Cốc... Cốc... "

" Cạch "

Không cần vang lên tiếng thứ 3 thì cánh cửa đã bật mở cùng với gương mặt rạng
rỡ của người đàn ông. Tóc ông màu xanh biển đậm, khác với tóc cha Hạo Thiên là
một màu xanh biển nhạt. Mắt vàng chói lội cùng với một thân y phục màu trắng
tinh, tóc ngắn cắt gọn gàng. Khuôn mặt tươi cười nói

" Cuối cùng các con cũng tới rồi. Mau vào đây, vào đây "

Đưa tay kéo Lăng Giang Tuyết vào trong, cả nhóm Hạo Thiên nhẹ nhàng bước vào.
Vì đây là nơi ở của một hoàng tộc, lại còn là một vị Công tước cao cao tại
thượng, có quyền lực cao, có sức mạnh lớn, có lời nói trong cung. Nên bọn nhóc
biết giữ mồm giữ miệng mà im lặng đứng một góc, không ngó quanh lung tung,
không chạy giỡn phá phách đồ đạc. Đứng sau lưng Hạo Thiên mà im lặng nghe
ngóng tình hình để biết mà ứng phó.

Vào phòng, ngồi xuồn ghế. Người đàn ông kéo Hạo Thiên lại ngồi cạnh ông, Lăng
Giang Tuyết thì ngay bên cạnh. Người đàn ông cười rạng rỡ hỏi

" Thiên nhi, lâu như vậy rồi, cũng chẳng khác xưa là mấy nhỉ? Có còn nhớ lão
già ta hay không đây?... "

" Dạ, con... "

Hạo Thiên còn chưa nói hết câu thì người đàn ông lại chen ngang bảo

" À, để ta nhắc lại chuyện xưa cho con nhớ nha. Lúc con 5 tuổi đã tới nhà ta
một lần, lúc đó đã đập bể chiếc bình cổ ta tốn 700 ngàn ma tinh để mua. Lúc 10
tuổi gặp Tuyết nhi thì cùng với con bé hùa nhau cắt tóc ta mất một mảng lớn,
12 tuổi xém chút đốt cháy cả khu rừng trong khuôn viên của ta, còn có lúc 13
tuổi con với Tuyết nhi liền lén lút canh lúc ta ngủ đã cắt râu ta. Năm 14 tuổi
đập bây nửa căn nhà của ta, còn có năm 14 tuổi rưỡi đã ngay ngày kỉ niệm thành
lập quốc đã trèo lên ngai vàng ngồi, còn ra lệnh cho cha con phải xuống ngồi
ngang hàng với ta, năm 15 tuổi còn dùng roi đập chết con gái của một tên hầu
tước vì cô gái đó dám liếc mắt nhìn con với ý dụ dỗ mà bọn chúng không dám nói
gì, ngược lại còn phải cúi đầu xin lỗi. Còn có năm 16 tuổi ... "

" Ấy được rồi được rồi Lăng bá bá, người chính là Lăng Chính Nhất, người không
cần phải như vậy đâu mà. Con nhớ người mà, Lăng bá vá vẫn là tốt với con nhất,
con mặc dù quậy phá như vậy nhưng người vẫn rất thương con mà đúng không!?
Ngươi chưa lần nào nặng lời với tụi con cả, sau người cha của con thì Lăng bá
bá chính là người cha thứ hai, vì thế người không cần phải lôi hết chuyện xấu
của con ra mà kể đâu a! "

Hạo Thiên vội vàng ngăn Lăng Chính Nhất lại, nếu để ông kể tới năm cậu 150
tuổi luôn thì đảm bảo còn hơn ngàn chuyện nữa.... Haizzz... Chuyện xấu của
mình thì cần gì Lăng bá bá nhớ kĩ thế chứ...

Đám nhóc chỉ mới nghe sơ sơ qua thôi đã đơ người, thời tuổi trẻ của Boss sao
mà khủng hoảng như vậy chứ? Sao mà lại có thể bá đạo như vậy, công nhận có cha
thiên hạ mẹ thiên nhiên nên muốn làm gì cũng được nhỉ. Cơ mà Boss vẫn là to
gan quá đi a....

Lăng Chính Nhất cười ha ha thật lớn, vỗ vai Hạo Thiên nói

" Nhớ là tốt nhớ là tốt. Nhờ ơn con mà ta không còn để râu nữa rồi này, lại
còn được Thu nhi khen đẹp trai nữa chứ. Việc con cắt râu ta ta vẫn là phải cảm
ơn con rồi "

Hạo Thiên cười cười vài tiếng, nói

" Con vẫn chưa thấy Lăng bá mẫu, bá mẫu đi đâu rồi ạ? "

Lăng Chính Nhất nói

" Bá mẫu của con nghe tin con trở về và hôm nay đến đây nên đã đặc biệt vào
bếp nấu vài món ngon ăn rồi. Con nên thấy vinh hạnh đi, vì chính bá bá của con
cũng rất nhiều năm rồi mới được thử lại tay nghề của nàng ấy. Vì con nên nàng
ấy vào bếp từ sớm lận, chắc giờ này cũng sắp xong rồi đi "

Hạo Thiên cười cười nói

" Vậy thì con phải ăn thật nhiều rồi. "

Lâm Chính Nhất lại hỏi

" à, con vẫn chưa giới thiệu cho ta những cậu nhóc loài người này đó! "

Hạo Thiệu mỉm cười nói

" À đó là.... ( giới thiệu a ). Cuối cùng là tiểu Siêu, đệ đệ của con. Là Tam
hoàng tử sắp tới đó nha! "

Lăng Chính Nhất trố mắt nhìn, liên tục nói

" Con nói đây là khôi lỗi, có thật không vậy? Khôi lỗi có thể có cảm xúc như
vậy sao? Có thể hoạt động như con người như vậy sao? Còn có, còn nhận họ làm
con, nhận cả con người làm con luôn sao? Con còn nói đây là Tam hoàng tử,
Hoàng đế đã đồng ý rồi sao? "

Một loạt câu hỏi được đưa ra, Hạo Thiên gật đầu đáp

" Vâng ạ, họ thật sự là khôi lỗi do con tạo ra. Con còn nhận họ làm con của
mình cùng với một cậu nhóc loài người. Lăng bá bá đừng quên con cũng là con
người đấy ạ, còn có, việc thông báo hoàng tử trở về sẽ diễn ra vào ngày mai
đấy ạ. Ngày mai phụ hoàng sẽ thông báo đến toàn thể mọi người, Lăng bá bá cứ
chờ thôi "

Lăng Chính Nhất gật đầu, nói

" Cơ mà ta vẫn tò mò về hai khôi lỗi này, chúng có cảm xúc như con người vậy.
Con có thể cho ta cách làm được không? "

Hạo Thiên cười một cái, nói

" Hiện tại thì con chưa thể đưa ra câu trả lời. Vì việc này con vẫn chưa hỏi ý
kiến người tạo ra nó, nên là chưa thể tiết lộ ra ngoài được. Lăng bá bá thông
cảm cho con "

Lăng Chíng Nhất gật đầu nói

" Được, ta không làm khó con "

" Cốc cốc cốc "

Tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Chính Nhất nói

" Chuyện gì? "

" Đồ ăn đã được nấu xong, phu nhân sai thuộc hạ lên gọi mọi người "

" Được, chúng ta xuống ngay "

Lăng Chính Nhất đáp, lại quay hướng đám Hạo Thiên nói

" Chúng ta đi thôi, ta sẽ cho con nếm lại món ngon của nàng ấy "

Hạo Thiên gật đầu cười cười.

Cả bọn cùng nhau rời phòng, đi xuống tầng trệt, xuống phòng ăn. Bên trong
phòng rộng lớn, chỉ để duy nhất một chiếc bàn dài hình chữ nhật, trải một
chiếc khăn trắng, ghế thiết kế tinh tế, hoa mỹ, đủ cho cả 50 người cùng ngồi
ăn mà vẫn thấy rộng. Trên bàn đã đầy các món ăn đang tỏa làn khói thơm lừng,
mùi hương đồ ăn tỏa ra khắp nơi, nóng hổi và đầy sự hấp dẫn. Các món ăn như
tỏa sáng, lấp lánh lên từng hồi.

Bên cạnh bàn một người phụ nữ đang tấp bật sắp xếp từng thứ một đến đổ mồ hôi.
Người phụ nữ trong chỉ mới 30, với đôi tai dài, cặp sừng nhỏ trên lưng cùng
với đôi cánh nhỏ đang khép lại. Mái tóc vàng uốn cong đang được buột lại, ánh
mắt hiền hậu, khuôn mặt nhân từ cùng với chiếc tạp đề toát lên sự đảm đang của
cô. Đó là phu nhân của Lăng Công tước - Lăng phu nhân Tạ Tiểu Thu.

Người phụ nữ thấy cả bọn bước vào liền cười tươi nói

" A, mọi người tới rồi sao!? Ta đã dọn cả rồi, mau vào đi "


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương #334