Không Vì Tỷ, Có Lẽ Đã Chết Từ Lâu


Người đăng: Shin1500

" Cho đên khi huynh ấy gặp một người.... "

An Lam Nguyệt nói đến đây thì dừng lại một chút, giọng run run, tiếp

" .... Ngày hôm đó, ngay sau khi từ chối ta. Đến buổi chiều khi đang đi trên
đường, ta bắt gặp huynh ấy đang đi cùng một vị cô nương rất đẹp, nhan sắc có
phần giống ta, nhất là đôi mắt. Đi hỏi mới biết đó là thanh mai trúc mã từ nhỏ
với huynh ấy và cũng là người huynh ấy muốn kết hôn từ khi còn nhỏ. Ha, ta hóa
ra chỉ là kẻ thay thế khi cô ta không có mặt ở đây. Nhưng ta vẫn không thể từ
bỏ được, 3 năm trước vẫn cười đùa vui vẻ như thế, có bao nhiêu kỉ niệm như
vậy. Mọi thứ lần đầu trong tình yêu của ta đều trao cho huynh ấy, sao có thể
dễ dàng từ bỏ.

Nhưng ta vẫn là không muốn cưỡng ép huynh ấy, vì thế nên ta từ bỏ, ta chấp
nhận từ bỏ, chỉ ở phía sau dõi theo. Thỉnh thoảng sẽ có đôi ba câu chào hỏi
như huynh muội bình thường mà thôi.... "

Hạo Thiên nói

" Vậy tại sao lúc này lại khóc? Nếu chỉ là huynh muội bình thường, tại sao lại
bày ra khuôn mặt như vậy? "

An Lam Nguyệt đáp

" Ta hỏi đệ, huynh muội huynh đệ với nhau, khi người đó mất đi đệ không buồn
sao? Ta chính là vì vừa mất đi một vị ca ca hay cười hay nói nên mới buồn như
vậy. Nhưng cái phần buồn vì ca ca trong ta chỉ chiếm có 3 phần, còn vì yêu lại
là 7 phần. Ta dự định lần này gặp mặt sẽ dứt khoát buông bỏ, không thể cứ tiếp
tục đắm chìm mãi được, vì ta biết đệ đệ của ta sẽ tìm cho ta một người tốt
hơn. Không phải kẻ khốn nạn như vậy! "

Hạo Thiên cười nhạt, nói

" Nếu tỷ buồn vì vừa mất đi một người ca ca, thì ta ngược lại. Ta thấy vui thì
đúng hơn! Kẻ đã khiến tủ tỷ buồn, lấy đi tất cả lần đầu của tỷ, còn xem tỷ như
một kẻ thay thế thì đáng chết vạn phần. Nếu không phải vì tỷ lúc trước vẫn còn
tình cảm với hắn thì đệ đã cho hắn đi gặp Diêm Vương từ một năm trước, ngay
cái ngày mà hắn từ bỏ tỷ!

Đúng, ta chắn chắn sẽ tìm cho tỷ một người tốt hơn, phải là một kẻ vì tỷ mà hi
sinh cả cuộc đời mình chứ không phải kẻ mà tỷ phải hi sinh vì hắn. Ta lúc
trước bị mù nên mới nhận định tên Hoa Vô Khuyết đó tốt, là ta sai. Tỷ vừa rồi
đã khóc, khóc xong rồi hẳn đã quên đi hết và buông bỏ được rồi nhỉ? "

An Lam Nguyệt buông tay khỏi đôi mắt mình, nói

" Ừm, khá hơn nhiều rồi. Nhưng tỷ vẫn muốn trả thù, vì đã dám hớt tay trên của
tỷ. Kẻ đó đáng chết! "

Hạo Thiên gật đầu mỉm cười nói

" Được rồi, tỷ mau rửa mặt sạch sẽ đi. Nhìn bộ dạng của tỷ xem, thảm chưa kìa!
"

Hạo Thiên nói xong liền rời đi khỏi lều.

Bên ngoài trời vẫn tối, bọn tiểu Siêu đi đi lại lại trước lều. Thấy Hạo Thiên
ra liền phóng tới hỏi

" Nguyệt tỷ làm sao vậy? Có chuyện gì rồi? "

Hạo Thiên lắc đầu nói

" Không sao cả, mọi người đừng lo lắng. "

Lại lấy ra chiếc hũ lấy nãy lấy từ trên người Minh Kỳ, Đường Thiên Long hỏi

" Đây là vật gì đấy? "

Hạo Thiên lắc đầu nói

" Con cũng không biết. Lúc nãy lấy từ trên người của tiểu Kỳ "

Hạo Thiên xốc hủ lên thì nghe bên trong leng keng vài tiếng, nhìn vào mới thấy
có vật hình vuông giống y đúc vật mà cha cậu cầm lúc nãy, vội lấy ra xem thử.

Đường Thiên Long lắp bắp nói

" Đây... Đây chẳng phải là vật mà Vô Khuyết mang trên người sao? Sao nó lại
nằm trong này, đừng nói đây là... "

Hạo Thiên gật đầu, nói

" Đây hẳn là tro cốt của Hoa Vô Khuyết ca đi, vì tiểu Kỳ muốn hốt nó lại và
cất giữ nhưng bị bọn người kia phát hiện và khẳng định cậu ấy là gian tế mới
ra tay. Mà ở Lisanet người có khả năng đánh với tiểu Kỳ và Di Di thì chỉ có
đám trưởng lão cùng hợp lực với tên tông chủ Hắc Hổ tông thì mới được. Bằng
không thì không kẻ nào có khả năng đó cả! "

Cả bọn cùng gật đầu, mặc dù tiểu Kỳ bị phát hiện ra thân phận, bị đánh giết
nhưng may mắn đã trốn thoát kịp. Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, nước các
người dù có làm gì thì cũng sẽ không thể nào ngăn được bọn ta cả! Thù mới nợ
cũ ngày mai cùng tính luôn một lượt!

Hạo Thiên đưa hũ tro cốt cho cha cậu nói

" Cha cho người mang nó về Chính Cung giao cho Thiên đế và Thiên nữ đi. Chỗ
này không chứa nổi đâu, còn nữa, con cũng không ưa thứ trong hũ này. Để con
thấy nó ở đây một lần nữa thì đừng trách con vô tình không nể mặt người chết!
"

Hạo Thiên nói xong thì quăng cho cha cậu mang đi. Hạo Thiên thở ra hít vào
nhịp nhàng, nhẹ nhàng từ chút một. Vân Mộng và Tử Kiệt lo lắng tiến lên hỏi

" Cha, người không sao chứ? "

Lăng Giang Tuyết tiến lại, khoác tay Hạo Thiên nói

" Hay là huynh vào trong nghỉ một lát đi, tới sáng chúng ta sẽ gọi huynh "

Hạo Thiên lắc đầu, nói

" Không việc gì, bây giờ còn 1 tiếng nữa sẽ là 5 giờ sáng. Mọi người hãy đi
nghỉ ngơi đi, ta muốn ở một mình một lúc! "

Lăng Giang Tuyết liền nói

" Muội sẽ ở cùng huynh! "

Hạo Thiên mỉm cười, dắt tay Lăng Giang Tuyết đi cùng. Bọn nhóc ở lại đưa mắt
nhìn theo Hạo Thiên đang rời khỏi.

Hạo Thiên đưa Lăng Giang Tuyết vào vùng rừng thưa gần doanh trại, tìm lấy một
gốc cây mà nằm xuống. Lăng Giang Tuyết hỏi

" Huynh sao vậy? "

Hạo Thiên mặt âm trầm nhìn trời cao đang dần sáng lên, nói

" Ta không sao "

Lăng Giang Tuyết lại nói

" Ta biết huynh có sao. Huynh đang rất tức giận có phải không? "

Hạo Thiên khẽ thở ra, nói

" Chắc vậy. Huynh cảm thấy mình rất không ổn, cảm giác muốn giết người cứ mỗi
ngày một lớn hơn từ sau khi tiểu Kỳ trở lại với tình trạng như vậy. Giết người
cũng không phải thứ gì hay ho cả, huynh cũng chẳng muốn nhưng chúng cứ chọc
cho huynh giết chúng "

Lăng Giang Tuyết mỉm cười nói

" Huynh đừng lo. Có ta ở đây, ta cùng huynh giết, huynh sẽ không một mình, còn
có con chúnh ta, có Siêu đệ, có Nguyệt tỷ cùng huynh vào sinh ra tử. Chúng ta
là không động đến họ, chính họ động đến chúng ta trước thì đừng trách chúng ta
ác "

Hạo Thiên mỉm cười không nói gì, cứ thế cho đến gần sáng. Hạo Thiên cùng Lăng
Giang Tuyết trở lại quân doanh. Quân lính đã tập hợp đầy đủ xếp hàng ngay
thẳng lối, chia thành tinh anh và thường, vũ khí trang bị đầy đủ không thiếu
thứ gì. Gương mặt ai cũng tươi tỉnh, bừng bừng nhiệt huyết chờ đợi cuộc chiến
sắp tới. Ba người thống Lĩnh dẫn đầu đứng ngay cạnh một chiếc xe tăng hạng
nặng.

Chiếc xe lớn với chiều dài khoảng 4 mét và chiều rộng khoảng 2 mét, màu xanh
lá, một nòng súng lớn ngay phía trên, bên trong có một chiếc cửa hình tròn dẫn
vào bên trong chiếc xe. Hạo Thiên " chậc " một tiếng, rõ ràng đã bảo là không
lấy những loại xe này, ai đã chấp nhận vậy chứ?

Hạo Thiên tiến lại hỏi

" Ai đã nhận chiếc xe này? "

Lý Na cúi đầu nói

" Kính chào chủ nhân, là Đường tướng quân đã nhận "

Hạo Thiên thở ra một hơi, nói

" Được rồi, hiện tại ta có việc muốn nói. Khi cuộc chiếc xảy ra, hai bên giao
tranh với nhau. Ta sẽ ngăn cách người của Hắc Hổ tông và quân Lisanet ra
riêng. Các ngươi có nghĩa vụ giết toàn bộ người của Hắc Hổ tông, còn quân lính
Lisanet thì giảm tối thiểu thương vong. Ai có thể lấy đầu được tướng lĩnh nước
Lisanet sẽ ban thưởng hậu hĩnh, còn nhắm khả năng của mình không tới thì hãy
rút lui, để chúng ta lo liệu. Rõ chưa? "

" ĐÃ RÕ THƯA THIẾU GIA/ CHỦ NHÂN "

Hạo Thiên gật đầu, lúc này bọn tiểu Siêu lại chạy từ phía trong chạy ra cùng
với An Lam Nguyệt và cha mẹ cậu. An Lam Nguyệt mỉm cười nói

" Chào buổi sáng, Thiên Thiên "

Hạo Thiên khẽ nhếch mép cười, đá

" Chào buổi sáng, Nguyệt tỷ! "

Hạo Thiên đợi cho đến khi trời sáng hẳn, lập tức đi đầu, dẫn đường cho cả đoàn
quân lính 13 vạn người của cậu. Quân lính chân bước đều, ngay hàng lối, làm
một đường thẳng. Ngay phía trên đầu là Hắc Long và Quang Long ở dạng nguyên
bản đang bay lượn lờ. Khuôn mặt chúng đầy vẻ phấn khích, thèm thuồng, vỗ cánh
ành ạch ngay phía trên tạo nên làn gió dịu và đôi khi lớn hơn thế nữa.

Cả nhóm Hạo Thiên đứng trên chiếc xe tăng hạng nặng, chạy chậm dần đều ra
ngoài chiến trường...


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương #319