Ám Ảnh Lòng


Người đăng: Shin1500

" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Gia Linh? "

Hạo Thiên lạnh giọng hỏi

Gia Linh nuốt nước bọt, đáy mắt có sự sợ hãi. Băng Liên thì như chưa chuẩn bị
tâm lý sẵn, sợ hãi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì mà quay sang vùi mặt
vào lòng ngực của An Lam Nguyệt.

Gia Linh nói

" Chuyện xảy ra khi hai ta lần đầu đến quốc gia Kaja này. Lúc ấy đi đường dài,
chưa tới được cổng thành thì trời đã tối đen. Chúng ta đành dựng lều nghỉ lại
một chút, ngay lúc đó có một đoàn xe đi tới, họ mở lời muốn chúng ta cùng cắm
trại với họ. Đoàn xe trong có vẻ như là người nhà giàu, lại ăn mặc quần áo lòe
loẹt như người của Kaja vậy. Muội trông vẻ mặt cũng không có gì xấu xa vì họ
luôn cười, đối xử tốt với chúng ta nữa. Nên muội đồng ý cắm trại chung một
đêm, nhưng đêm đó muốn có lửa thì phải kiếm củi nên muội cùng với vài người
nam nhân khác đi tìm, để lại Liên tỷ ở đó.

Muội cũng đã rất cẩn thận và dựng một màn chắn cho Liên tỷ, nhưng chủ nhân
biết đấy, với thực lực của muội thì màn chắn có thể mạnh được đến đâu chứ?!
Sau khi dựng màn chắn, muội đã đi nhặt củi, đi không xa lắm, nhưng ngay sau đó
liền nghe tiếng hét của Liên tỷ. Rất lớn... Rất lớn, muội đã lập tức chạy về.
Tuy kịp lúc nhưng mọi chuyện đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Liên tỷ, một
nỗi ám ảnh khi tỷ ấy chỉ mới 12 tuổi. Màn chắn muội dựng lên bị cả bọn nam
nhân đó cùng nhau đập vỡ và chúng hùa nhau sàm sỡ tỷ ấy, xé đồ của tỷ, đụng
chạm khắp mọi nơi trên người tỷ. Tuy thân phận xử nữ vẫn được giữ nhưng nó đã
ám ảnh mãi trong lòng tỷ

Sau đó tuy muội cứu kịp, có đuổi cùng giết tận nhưng trong đó có một lão nhân
gia thực lực cao hơn muội. Muội đánh không lại nên đành bế theo tỷ ấy chạy một
mạch tới sáng và vào thành.... Từ đó đến nãy cũng đã 4 năm nhưng nỗi ám ảnh
vẫn không phai, đối với một cô bé mới 12 tuổi bị như vậy làm sao có thể chịu
đựng nổi cơ chứ. Từ sau khi sự việc đó, Liên tỷ luôn âm trầm, khó gần và lạnh
nhạt với tất cả mọi người. Trừ khi chỉ một mình với ai đó thân thiết, tỷ ấy
mới mở lòng một chút nói chuyện nhưng chỉ là một chút mà thôi... "

" RẦM "

" Rắc "

Chiếc bàn chỗ bọn nhóc vây quanh bị đập cho vỡ nát, sàn nhà cũng thoáng xuất
hiện dấu hiệu nứt nẻ. Còn chiếc ghế Hạo Thiên đang ngồi bị bóp nát tươm, khuôn
mặt cả bọn trầm xuống một cách không tưởng tượng nổi. Cứ ngỡ chỉ với một cái
liếc nhìn sẽ giết chết một ai đó vậy.

" hức... Hức... Hức... "

Băng Liên lúc này lại nấc lên từng hồi nhẹ, nước mắt dần chảy xuôi. Cả đám nữ
bu lại dỗ dành an ủi, nhưng chỉ có thể thuyên giảm đôi chút mà thôi, làm sao
có thể hoàn toàn xóa bỏ cơ chứ.

Hạo Thiên khuôn mặt không mấy vui vẻ, nói

" Vậy muội có biết bọn chúng là ai hay không? "

Gia Linh gật đầu nói

" Lúc nãy hai ta chính là đến chỗ bọn chúng. Theo như điều tra của muội 4 năm
qua, chúng chỉ là một nhóm thương nhân nhỏ ở kinh thành này, một năm chỉ về 1,
2 lần rồi đi. Nhóm thương nhân này bao gồm 20 người, trong đó có ba ông cháu,
một lão già là Cơ Minh, đứa cháu trai lớn là Cơ Huy, đứa nhỏ hơn Cơ Trí. Hoạt
động của đoàn thương nhân này cũng hơn 7 năm rồi, hôm nay chúng về lại kinh
thành, hiện đang nghỉ chân tại thương hội tên Đông Gia "

Hạo Thiên lập tức đứng dậy nói

" Chúng ta lập tức đến đó. Băng Liên muội cũng phải đi! "

Băng Liên giật mình, khẽ lắc đầu. Lăng Giang Tuyết kế bên nói

" Băng Liên tiểu muội, muội không muốn trả thù sao? "

Băng Liên ngơ ngác nhìn Lăng Giang Tuyết, khuôn mặt chùn xuống, nói nhỏ

" Muội.... Muội muốn chứ... Nhưng... "

Hạo Thiên liền bảo

" Không có gì phải sợ cả. Chúng khi trước có thể ức hiếp muội vì muội không đủ
mạnh và không có thế lực. Bây giờ muội nhìn xem, muội chính là tướng quân
người người ngưỡng mộ, người người tôn sùng, rất được lòng dân. Ai có thể ức
hiếp muội nữa đây? "

Băng Liên vẫn là e ngại, Hạo Thiên lại nói

" Sau sự việc này ta sẽ giúp muội xóa đi mọi kí ức xấu. Giúp muội trở lại làm
cô gái hoạt bát như xưa, đừng có như vậy nữa "

Băng Liên ngước mặt nhìn, bọn nhóc lúc này lại nói

" Đúng vậy, dám ức hiếp Băng Liên. Xem chúng ta có san bằng cái hội đó không!
"

" Tất cả những kẻ đụng chạm đến người của chúng ta, chúng ta sẽ giết cả nhà
hắn "

" Theo chúng ta, chúng ta sẽ cho muội thấy những kẻ đụng đến người của chúng
ta sẽ chịu hậu quả gì "

" Chúng ta cùng đi! "

..................

Băng Liên ngơ ngác nhìn, qua một hồi liền lấy lại tinh thần, kiên quyết nói

" được, muội sẽ đi cùng! "

Hạo Thiên gật đầu nói

" Gia Linh, dẫn đường! "

Gia Linh đi đầu, dẫn đường cho cả bọn. Trước khi đi Hạo Thiên không quên gửi
lại cho khách sạn một số tiền sửa chửa rồi mới đi, lúc nãy nhất thời tức giận
không kiềm chế, phá hư của họ một chút

Gia Linh dẫn đầu, đưa cả bọn tới thương hội Đông Gia, thương hội này cũng được
tính là nổi tiếng nhưng chỉ là thứ hai mà thôi. Thương hội không quá lớn, chỉ
hai tầng lầu, đường đi tới cũng không quá xa. Chẳng mấy chốc đã tới nơi, Gia
Linh vào trong. Một người liền tới chào đón

" Đây chẳng phải là An Linh tướng quân sao? Thật vinh hạnh, vinh hạnh cho
chúng ta quá mà. Ngài hôm nay tới đây mua gì xin cứ nói, chúng tôi sẽ ưu tiên
giảm giá cho ngài, chỉ bán với giá 50 phần trăm mà thôi. Mời ngài lựa... "

Gia Linh liếc ngang nói

" Ở đây có phải vừa có một đoàn thương nhân đến hay không? "

Người này liền nói

" Quả thật vừa có một đoàn đến. Hình như là của lão nhân gia Cơ Minh, họ có
món đồ gì ngài cần sao? Tôi liền đi bảo họ mang đến cho ngài xem! "

Gia Linh lạnh mặt nói

" Ồ được, bảo họ ra ngoài ra ta. Tất cả cùng ra! Ta có một món quà muốn cho
chúng đây. "

Người này tuy không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn gật đầu mỉm cười nói

" Được được được, tôi lập tức bảo tất cả cùng ra cho ngài! Phiền ngài đợi một
chút "

Gia Linh quay trở ra, nhóm mười mấy người Hạo Thiên liền ra ngoài sân. Ai nấy
gương mặt đều âm trầm, lạnh nhạt và mang đầy sát khí giết người.

Qua một lát sau, một nhóm 20 người xuất hiện. Trong đó hết 17 người mặc quần
áo gia nhân và 3 người mặc đồ sàn chảnh, lộ vẻ giàu sang, khuôn mặt cười lịch
thiệp nhưng đầy vẻ giả tạo. Khom lưng cúi đầu nói

" Kính chào An Linh tướng quân! "

Gia Kinh nói

" Quỳ xuống! "

Ba người họ Cơ ngước mặt nhìn, khó hiểu. Cớ gì lại bảo họ quỳ? Cơ Minh lão già
liêng nói

" Vì sao lại bảo chúng ta quỳ? An Linh tướng quân cũng cần cho chúng tôi một
lý do chứ nhỉ? "

Hạo Thiên nhăn mày, tiến lên một bước, nói

" Lí do? Được, nhưng mà là sau khi các ngươi QUỲ XUỐNG! "

Sau tiếng nói của Hạo Thiên, một luồng uy áp liền phát ra, chấn cho cả đoàn
người cùng quỳ xuống. Mà không phải là quỳ bình thường, nó khiến cho tất cả
quỳ xuống, nhưng mặt cũng áp xuống đất, không ngóc đầu lên được.

Cơ Minh bị bắt ép quỳ như vậy, không cam lòng mà lớn họng quát

" An Linh tướng quân cấu kết với đám điêu dân phản quốc, quay sang ức hiếp
người vô cớ. An Linh tướng quân phản quốc rồi! "

" Bốp "

Một luồng gió quất sang, quất cho tên này té ngửa về sau. Mặt một lằn đỏ in
sâu vào, còn đang rỉ máu.

Gia Linh mặc cho người dân vẫn bu đông vào, tiến lại gần đám người, tay còn
kéo theo Băng Liên, Hạo Thiên thả lỏng uy áp để cho chúng có khả năng ngóc đầu
dậy mà ngước lên nhìn hai người họ. Gia Linh đưa tay nắm đầu hai đứa cháu của
lão già Cơ Minh, giọng lạnh băng nói

" Mở cặp mắt chó của các ngươi ra mà nhìn cho rõ. Nhìn cho rõ đây là ai?! "

Cơ Huy và Cơ Trí nhăn mày nhìn, cố gắng nhớ lại, lùng sục trong trí não xem có
từng gặp qua trong quá khứ hay không. Bỗng...

" A, đây chẳng phải là hai ả... "

" Bốp "


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương #313