Hôn Ước Gì?


Người đăng: Shin1500

" Bọn họ là ai vậy? "

Lão vua mở miệng hỏi. Nhưng Mộc Lâm và Mộc Sinh căn bản không để vào tai, tiếp
tục dẫn đường cho nhóm Hạo Thiên lên tầng 2. Vừa đi tới cầu thang, một giọng
nói vang lên

" An Lâm tướng quân và An Sinh phó tướng quân to gan, vua hỏi mà không trả lời
cứ thế lướt đi sao? "

Mộc Lâm đưa mắt nhìn xuống, là lão già Lâm Trung mới đi công tác về được 1 năm
nay, nghe bảo bị điều đến thôn quê nào đó mới trở về không lâu. Láo thật
nhỉ...

Mộc Lâm ánh mắt khinh thường nói

" Thế, Lâm Chung đại nhân mới chúng ta phải làm sao đây? "

Lâm Trung khuôn mặt tức giận đỏ ngầu, quát

" Ta là Lâm Trung không phải Lâm Chung, ngươi là cố tình phải không?! "

Mộc Sinh cười khinh khỉnh, nói

" Ồ, vậy cho chúng ta xin lỗi nhá, Lâm Chung đại nhân. Hiện tại chúng ta không
rảnh tiếp khách, mời tất cả về cho "

Đại công chúa lên tiếng hỏi

" Thế còn hôn sự của chúng ta? "

An Lam Nguyệt " ồ " một tiếng, bước chân yểu điệu, uyển chuyển bước tới gần
Mộc Lâm và Mộc Sinh, đưa tay khoác lấy tay hai người họ, nói

" A, tiểu Lâm và tiểu Sinh có hôn ước rồi sao? Từ khi nào vậy, làm người ta
buồn đấy "

Mộc Lâm và Mộc Sinh thoáng xấu hổ, dù sao lâu rồi không gặp An Lam Nguyệt, cô
vẫn giữ vẻ ngoài đó, vẫn xinh đẹp, cá tính, và có phần dịu dàng như xưa. Nhưng
ngày xưa là lúc các cậu còn chưa trưởng thành lắm, mới chỉ 12, 13 tuổi mà
thôi. Còn thời điểm hiện tại cũng đã 16 tuổi rồi, thanh niên trai tráng trưởng
thành thì đương nhiên phải có chút phản ứng với con gái rồi.

Mộc Lâm và Mộc Sinh có chút xấu hổ, ngượng ngùng khi được An Lam Nguyệt khoác
tay ôm lấy, lại mau chóng bình tâm giải quyết vấn đề hiện tại.

Nhị cồn chúa tức giận quát

" Thứ dân to gan, dám dùng yêu thuật dụ dỗ hai vị tướng quân. Tội đáng chết,
người đâu, mau laj bắt giết cho ta "

Mộc Lâm và Mộc Sinh trừng mắt, ánh mắt lạnh thấu xương và gai người, như đâm
vào từng tế bào trên cơ thể, nhức nhối, khó chịu. Bọn Hạo Thiên đứng một bên
quan sát trò hay, An Lam Nguyệt vẫn đứng chính giữa mà khoác tay hai người Mộc
Lâm và Mộc Sinh, cười trêu chọc.

Mộc Lâm trừng mắt ba cha con nhà vua này, bảo

" Cái gì mà yêu thuật? Cái gì mà thứ dân? Khách quý của bổn tướng quân mà các
người lại dám nói như vậy sao?! "

Lâm Trung liền bảo

" An Lâm tướng quân, ngài nói như vậy là có ý gì? Công chúa điện hạ chỉ là
muốn tốt cho ngài mà thôi, vả lại người ta dù gì cũng là công chúa, còn ngài
chỉ là tướng quân, sao lại dám nói ra những lời nói vô lễ như vậy! "

Mộc Lâm cười khảy, Mộc Sinh lại nói

" Công chúa? Ta chỉ là tướng quân? Ha, đúng. Ta chỉ là tướng quân mà thôi,
nhưng ta lại là người có quyền lực nhất, một tên quan nhỏ nhoi như ngươi dám ở
trước mặt ta nói càn. Chẳng may ta lỡ tay, lại bóp chết con kiến hoi nhà ngươi
đấy! "

Lâm Trung mặt đỏ lên vì giận nhưng lời Mộc Sinh nói là đúng. Đại công chúa lại
hỏi

" An Lâm tướng quân, còn hôn ước của chúng ta thì sao? Chẳng lẽ ngài cứ thế bỏ
đi.... "

Mộc Lâm " ồ " một tiếng, lôi ra tờ giấy ban nãy, từng chút từng chút một xé
rách miếng giấy thành nhiều mảnh nhỏ trong lòng bàn tay mình. Nhẹ nhàng nổi
lên một ngọn lửa nhỏ, thiêu rụi toàn bộ mảnh giấy trong tay. Cười nhẹ nói

" Cái gì hôn ước? Chúng ta không cần, mời nhà vua và hai vị công chúa đây về
cho! "

Đại công chúa và nhị công chúa gương mặt ngoe ngác khó tin, hỏi

" Chẳng phải trước đây hai người đối xử với chúng ta rất tốt sao? Luôn lo lắng
quan tâm chúng ta kia mà, mỗi ngày còn dặn chúng ta phải ở trong lâu đài không
được ra khỏi đó, không được xuống phố như vậy sẽ rất nguy hiểm cho chúng ta.
Chẳng phải những lời này là hai người nói sao? Sao bây giờ lại như vậy!? "

Nhóm Hạo Thiên lại " ồ " lên một tiếng kinh ngạc, không ngờ Mộc Lâm và Mộc
Sinh lại có thể nói ra những lời như vậy đấy, cùng nhau đón chờ xem hai người
sẽ trả lời như thế nào đây!

Mộc Lâm thì vẫn cười nhạt không nói, Mộc Sinh lại bảo

" Đúng, chúng ta có nói như vậy. Chúng ta có lo lắng đấy, nhưng không hề tỏ ra
quan tâm nhá. Hai người đừng có mà ảo tưởng quá nhiều, đừng nghĩ người ta nói
vài câu lo lắng liền nghĩ người quan tâm mình. Không hề nhá! Chúng ta là muốn
hai người ở yên trong lầu đài, tránh chạy ra ngoài gây phiền phức hại nước hại
dân. Vì một khi hai người ra khỏi lâu đài sẽ rất nguy hiểm cho dân chúng,
tránh lầm tưởng hai người là hai con chó điên mà bắt đập chết rồi ở tù oan
uổng. Mỗi lần hai người rời khỏi lâu đài liền có chuyện, như hai tháng trước
đây, hại dân người ta nhà tan cửa nát, còn bắt người ta phải quỳ xuống xin lỗi
trong khi lỗi là của hai người. Còn có 1 tháng trước, đường đường là công chúa
vào quán ăn không trả tiền, lại còn uy hiếp đòi dẹp quán người ta. Vào 3 ngày
trước còn dẫn người tới nhà dân tìm một cô bé đánh chỉ vì cô bé ấy lỡ đụng
trúng các người kia đi đường...

Chuyện xảy ra cũng không phải lần 1 lần 2 mà là rất nhiều lần, nên ta mới bảo
các người ở yên trong lâu đài giúp ta. Ra ngoài chỉ tổ khiến người ta càng
ghét thêm và chỉ thêm hại nước hại dân mà thôi! "

Mộc Sinh xả ra một tràng khiến cả hai á khẩu, không biết nói gì nữa. Không ngờ
mọi việc xấu mình làm điều truyền tới tai của hai vị tướng quân này... Lúc
này, bí thế quá liền quay sang nhà vua, cầu xin

" Cha, người hãy xem đi. Chỉ là tướng quân thôi mà lại dám có lời nói như vậy
với công chúa, lại còn dám trực tiếp xé đốt lệnh người ban ra, tội này đáng
chết muôn phần. Cầu xin người mau đòi lại công bằng cho chúng ta "

An Lam Nguyệt lúc này lại bảo

" A, hai cô công chúa này không những bị điên mà lời nói còn có chút ngược đời
nữa nha. Thảo nào bị tiểu Lâm và tiểu Sinh khinh là vậy "

Cả bọn cười phá lên, chọc cho đám người càng thêm tức giận. Với tình hình hiện
tại, nhà vua đứng giữa hai bên, một bên là con gái chuyên đi phá hoại, một bên
là tướng quân quyền cao chức trọng, được lòng binh lính, tuổi còn trẻ nhưng
sức mạnh lại báo đạo vô cùng. Thử hỏi ai có thể chống đối, không khéo phật ý
hai vị tướng quân này, họ lại kéo quân đến lật đổ cả nhà ông thì nguy.

Nhà vua cười cười bảo

" Tướng quân nói không sai. Hai cô công chúa này của ta quả thật bị điên rồi,
nên nhốt lại mới đúng. Hai người này làm sao có thể xứng với hai vị tướng quân
đây, là ta hồ đồ rồi. Mong tướng quân lượng thứ cho! "

Mộc Sinh nói

" Người hiểu ra là tốt. Mong sau khi trở về liền đem nhốt lại, để tránh ra
ngoài hại nước hại dân thì nguy đấy. Tốt nhất là suốt đời không cho ra khỏi
lâu đài thì hơn! "

Nhà vua gật gật đầu, không có nửa điểm trái lời. Nói

" Tôi đã hiểu! "

Mộc Lâm và Mộc Sinh quay lưng đi, lại nói lớn

" Người đâu, tiễn khách! "

Nói xong liền quay lưng dẫn nhóm Hạo Thiên lên lầu ở tầng 2.

Cả bọn hôm nay lại có một màn mãn nhãn tầm mắt nha, bọn nhóc của cậu một thời
gian không gặp thì đứa nào đứa nấy đều bá đạo hẳn ra. Lúc nào cũng có một màn
trả lời hoành tá tràng khiến người khác phải á khẩu, còn nắm trong tay binh
lực lớn mạnh khiến cả đức vua cũng phải kính sợ mười phần, còn gì bá đạo hơn
nữa chứ!

Nhóm Hạo Thiên hôm nay dừng chân nơi này, trò chuyện vui vẻ với nhau. Gọi tất
cả bọn nhóc ra cùng nói chuyện, giới thiệu với nhau về những người mới. Giải
quyết khúc mắc quan hệ, nhưng cặn kẽ thì khi nào trở về sẽ nói sau.

Cả bọn đã có một ngày vui lại càng thêm vui, vì số người đàn dần tụ tập lại
đông đủ với nhau. Số thành viên của nhóm đã sắp trở lại đầy đủ rồi, niềm vui
lại càng tăng lên rất nhiều. Nhóm Hạo Thiên dừng chân lại ở nước Muvoga, ăn
uống một phen một ngày, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường, tiến đến quốc gia
cuối cùng, thực hiện lời hứa cuối cùng, nơi mà Băng Liên và Gia Linh đóng đô
làm nhiệm vụ - quốc gia Kaja.....

( P/s: hôm nay tác bận việc vào buổi tối nên đăng sớm hơn. Chương bạo còn lại
là 2, chương thiếu là 1)


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương #311