Tùy Hứng Như Xưa


Người đăng: Shin1500

Hai huynh muội Minh Kỳ với Di Di trước khi đi đã quăng lại hai câu khí cho vị
Ngũ trưởng lão kia tức ói máu. Hận không thể đem họ phanh thay ngàn mảnh....

Cả nhóm rời khỏi kinh thành ở Lisanet, tiến tới nơi thứ hai và gần nhất - quốc
gia Sanaji.

Do lv của Minh Kỳ cũng chỉ mới hơn 400 một chút, còn Di Di thì lại mới hơn 350
cấp nên có chút vấn đề khó khăn trong di chuyển. Nhưng vấn đề này mau chóng
được giải quyết khi mà Hạo Thiên lệnh cho Minh Kỳ nắm lấy tay Tiểu Siêu còn Di
Di được An Lam Nguyệt bế trên tay. Tốc độ được đẩy lên cao nhất có thể!

Cả nhóm xuất phát lúc 7 giờ sáng, bị trì hoãn lại hết 15 phút, nên tính là 7
giờ 15 phút xuất phát. Đến 8 giờ thì cả bọn đã tới được cổng thành của Sanaji,
nơi người dân vẫn đông đúc ra ra vào vào.

Nhóm Hạo Thiên lại một lần nữa cải trang, Hạo Thiên và tiểu Siêu mái tóc đen
nhánh, còn Do Di với Minh Kỳ thì đeo lên chiếc mặt nạ quỷ do Hạo Thiên đưa. Cả
bọn tiến vào thành mà không chút bất lợi gì, chỉ có điều bị giữ lại một lúc
khi mà Minh Kỳ và Di Di đeo mặt nạ không chịu tháo. Lúc đó Hạo Thiên đã bắt
đầu kể lể chuyện gia đình lâm ly bi đát về hai huynh muội Ming Kỳ và Di Di.
Nào là cha mẹ mất sớm, hai huynh muội coi cúc nương tựa lẫn nhau mà sống,
không may bị lửa thiêu phỏng cả mặt, khiến dung nhan bị phá, trông rất ghê
rợn. Đeo mặt nạ để tránh hù dọa người khác và cũng tránh gợi lại đau buồn....

Ai ngờ được tên giữ cổng lại tin và còn khóc lóc sướt mướt nữa chứ. Nên nói
may mắn hay là do tình cờ đây, vì tên này là một người rất dễ khóc và rất dễ
xúc động. Mà do sao cũng được, qua cửa là được rồi!

Thông tin về người giữ cổng sướt mướt này Hạo Thiên biết được là do sau khi
vài thành nghe mấy người dân kể lại. Bảo người này rất dễ khóc, rất dễ xúc
động và rất thương người, nhiều khi còn thấy cậu ta sau khi lãnh lương liền
đem tiền của mình phân phát cho người nghèo quanh đây. Không biết cậu ta sau
khi phân phát đã lấy cái gì để ăn mà sống qua ngày nữa. Sau khi nghe xong Hạo
Thiên cảm thấy có chút áy náy, lợi dụng một người tốt như vậy, cảm thấy hối
hận là điều đương nhiên thôi.

Vào thành, Hạo Thiên vừa đi vừa nhìn quanh, lại nghe An Lam Nguyệt nói

" Ây da ây da, trình độ xộn lào của Thiên Thiên ngày càng tăng rồi "

Tiểu Siêu một bên lại nói

" mà nhờ cái trình xộn lào đó chúng ta mới vào một cách yên lành ấy chứ "

Minh Kỳ một bên bảo

" Boss a, người mấy năm qua là rèn luyện cái trình này sao? "

" Im đê, các người còn ở đây mà hùa nhau với Nguyệt tỷ sao? "

Hạo Thiên gắt lên một tiếng khiến cả bọn im lặng, thay vào đó là tiếng cười
khúc khích trêu trọc cậu.

Cả đám lúc này đi loanh quanh nghe ngóng tin tức nhưng không hề nghe ngóng
được tin gì về vị tướng quân họ An ở nơi này. Đành lui vào một quán ăn nhỏ bên
đường mà ngồi xuống dừng chân. Gọi vài món ăn nhẹ và nước giải khát, cả nhóm
lúc này lại nghe bàn bên bàn tán

" Này, tôi vừa nhận được tin tướng quân sẽ trở về đấy! "

" Xời, tưởng chuyện gì. Tôi nhận được tin đó vào hai ngày trước rồi, ngài ấy
đã trở về vào hai ngày trước và còn xuống phố chơi và trò chuyện với người dân
nữa cơ! "

" Woaaa, vậy tôi là người nhận được tin trễ nhất sao? "

" Đúng vậy, An Trung tướng quân cùng với An Vũ phó tướng quân chơi rất vui vẻ
nữa kìa. Hôm trước cửa hàng cuối phố được ngài ấy bao trọn, rất nhiều người
được ăn uống miễn phí ngày hôm đó đấy! "

" O quaaaa, tôi vậy mà bỏ qua cơ hội này. Tiếc quá đi mà "

..............

Hạo Thiên nghe một hồi thì không nghe nữa, quả thật là Thống Trung có khác mà,
tùy ý quá đi.

Minh Kỳ lúc này bảo

" tiểu Trung này, sống vẫn tùy ý, ôn hòa và gần gũi như xưa nhỉ! "

Hạo Thiên mỉm cười không nói gì, lại hỏi

" Các nước hình như không truyền tên của các vị tướng quân ra ngoài sao? "

Minh Kỳ nói

" Ừm, bên này không nghe gì cả. Chỉ được tin là các nước đã có các tướng lĩnh
tài ba giúp ngăn chặn giặc mà thôi "

Hạo Thiên gật đầu. Thảo nào các nước lại không nghi ngờ nhau cái gì cả. Tên
tướng lĩnh của họ đều được giữ kín với bên ngoài nên không ai biết các tướng
lĩnh có tên trùng nhau chữ An, điều này cũng là một phần may mắn của mình. Lúc
này, một giọng nói quen thuộc vang lên

" A, hôm nay chúng ta ăn ở đây đi. Quán này hôm nay An Trung tôi bao trọn, mọi
người cứ đến ăn thoải mái đê "

Vừa nghe liền biết là ai, Thống Trung cùng Bạch Vũ vào quán, ngồi ngay bàn bên
cạnh nhóm Hạo Thiên, đưa lưng về phía nhóm cậu. Cười nói vui vẻ với người dân
nơi đây, ăn đồ ăn rất thoải mái và gần gũi với mọi người. Không quá cầu kì phô
trương, hay thậm chí là phải sang trọng gì cả, thích ăn gì thì thò đũa gắp
lấy, nhanh chóng gọn lẹ, còn thi nhau mà giành đồ ăn như mấy kẻ chết đói lâu
ngày nữa chứ.

Giữa dòng người đang ồn ào huyên náo, bên bàn Hạo Thiên vẫn rất là yên tĩnh
chậm rãi mà ăn. Minh Kỳ hỏi

" Có cần gọi không? "

Hạo Thiên gật đầu nói

" Để ta! "

Hạo Thiên vừa dứt câu liền đứng dậy, cả nhóm Hạo Thiên nhìn theo cậu. Bắt đầu
quan sát....

Hạo Thiên qua bàn bên cạnh, tiến tới chỗ hai người, vòng lên trước mặt.

Lúc này, hai người Thống Trung và Bạch Vũ liền nhìn thấy. Hạo Thiên nhìn hai
người, một người trưởng thành với gương mặt hồn nhiên, thoải mái và gần gũi.
Mái tóc trắng cùng hàng chân mày màu trắng thể hiện sự gần gũi của bản thân
cậu, đôi mắt vàng lóng lánh cứ liên tục lia mắt vào dĩa đồ ăn. Miệng nhai chốp
chép, những vụn thức ăn hay nước sốt đôi khi dính trên mép của cậu, còn không
phải Thống Trung thì ai cơ chứ. Một người thì khuôn mặt tròn trịa, dễ thương,
ăn uống cũng vô tư thoải mái. Mái tóc trắng xám và đôi mắt màu đỏ nhạt, cùng
làn da trắng và khuôn mặt tròn trịa khiến người khác nhìn vào liền thương.
Không phải là Bạch Vũ thì còn có thể là ai chứ!

Hạo Thiên nhìn hai người, hai người ngơ ngác nhìn lại, Thống Trung và Bạch Vũ
có chút nhăn mày khi nhìn vào đôi mắt hai màu của Hạo Thiên. Không khỏi nghi
ngờ, Thống Trung nói

" Cậu có phải là... "

" Lời hẹn 4 năm, mùa xuân đã đến, chúng ta cùng nhau tái hợp! "

Hạo Thiên vừa nói vừa nhoẻn miệng cười, còn Thống Trung và Bạch Vũ lại vô cùng
kinh ngạc, sửng sốt và đơ người mất 5 giây. Năm giây sau liền

" Rầm "

Cả Thống Trung và Bạch Vũ đứng dậy, tay đập thẳng lên bàn khiến mọi người chú
ý, vài giây sau liền

" Xin lỗi mọi người, mọi người cứ tiếp tục ăn đi "

Hạo Thiên vẫn là nhoẻn miệng cười không nói gì, thân thể khẽ nhích, trở lại
bàn và ngồi xuống. Thống Trung và Bạch Vũ đưa mắt nhìn sang, tiến theo sau
lưng Hạo Thiên, đợi cậu ngồi xuống liền nói

" 4 năm rồi mới gặp lại, Boss, mọi người! "

" Thiên ca, tiểu Vũ rất nhớ huynh "

Bạch Vũ trực tiếp nhảy thẳng lên người Hạo Thiên, ôm chầm lấy cậu.... Khoan,
cái tình huống này sao lại quen như vậy. Hạo Thiên đưa mắt nhìn sang Lăng
Giang Tuyết, cô vẫn là mỉm cười không nói gì cả. Gương mặt cũng không có vẻ gì
là giận hờn hay ghen tuông.... Cậu lại chợt nhớ ra tiểu Vũ cũng chỉ mới 10
tuổi mà thôi, may thật....

Hạo Thiên mỉm cười nhìn cả hai, nói

" Lâu rồi không gặp, tiểu Trung, tiểu Vũ! "


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương #307