Người đăng: Shin1500
" Ta... Có được không? "
Giọng nói nghe thật êm tai, lại nhẹ nhàng tha thiết. Lời vừa ra liền thu hút
ánh nhìn của Hạo Thiên, nhìn về phía người đang nói
Cô gái bí ẩn vẫn đứng trên Đại Liên hoa, nhờ một lực lượng nào đó mà Đại Liên
hoa di chuyển được, tới sát bờ hồ liền dừng lại. Đôi chân khẽ bước, nhẹ nhàng,
chậm rãi và thanh lịch tới trước mặt Hạo Thiên.
Qua lớp màn che mặt, Hạo Thiên như cảm nhận được nụ cười ẩn hiện trong đó, nụ
cười rất quen thuộc, giọng nói êm đềm vang vọng bên tai này cũng rất quen
thuộc. Đã nghe ở đâu đó, từ rất lâu rồi
Cô gái không tháo nón trùm, chỉ khẽ mỉm cười sau lớp màn che, nói
"Ta có được không? Ngài... sẽ chọn ta chứ? "
Nói xong liền đưa bàn tay trắng nõn ra trước, bàn tay thon dài, hồng hào và
trắng như tuyết. Không một vết trầy xước hay trai sạn, không hề có bất kì vết
bẩn nào, như là tờ giấy trắng không nhiễm bụi trần.
Hạo Thiên nhăn mày, giọng nghe thật quen, đã gặp ở đâu rồi sao? Là ai vậy? Ở
thủ đô này còn có ai là con gái mà mạnh vậy sao? Lại là người quen của ta? Nếu
nói con gái ta quen mà mạnh như vậy thì chỉ có Nguyệt tỷ và mẹ ta mà thôi. Mà
hai người này thì không thể nào rồi. Là ai vậy chứ?
Hạo Thiên nhìn đôi bàn tay thon dài chìa ra, vẫn kiên nhẫn đợi mình. Thấy có
hứng thú, liền đưa tay nắm lấy....
Lúc này đây, toàn thể học viên như bùng nổ, tiếng bàn tán càng náo nhiệt hơn
"Aaaaa, đó là ai vậy? Có thể nắm tay đại tư lệnh, ghen tỵ quá đi mà"
"Không đúng, phải chú ý tới cái quan trọng nhất, đó là ai mà có thể khiến ngài
ấy để tâm, lại còn đồng ý nắm tay nữa"
"Chưa kể đến, tay con trai gì mà trắng dữ thần vậy? Có còn là con trai không?
"
"Binh"
"Ngươi muốn chết à. Để ngài ấy nghe được thì không xong đâu"
"Aaa, ta vẫn là ghen tỵ chết mất. Được nắm tya ngài ấy kìa, đôi bàn tay thon
dài lại to lớn đó, thật muốn sờ thử một lần"
"Ngươi nghĩ ngươi có trình sao? Thậm chí chưa kịp tới gần đã bị đá bay đi rồi"
"Đừng ồn nữa, mau xem"
..........................
Hạo Thiên đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn, lại nhỏ nhắn trong tay mình. Cảm
giác mềm mại, trơn láng của da thịt truyền đến, lại còn man mát, lành lạnh
thật khiến người ta muốn nắm hoài không buông mà.
Hạo Thiên nắm lấy, liền khẽ cười, nói
"sao nào? Nàng... Có gì để ta ưng đây? "
Hạo Thiên vừa dứt lời, một luồng khí lạnh liền truyền qua người cậu, chạy đi
khắp toàn thân và hòa quyện với dòng chảy mana trong người, từng ngóc ngách
trong cơ thể đều được mò đến, cảm giác mát lạnh truyền đi toàn cơ thể. Thật
thoải mái!... Mà không đúng, theo lý mà nói thì làm sao nguồn năng lượng của
người khác có thể xâm nhập vào cơ thể mình. Mình chưa từng đọc cuốn sách nào
đề cập đến việc này, không ổn. Mau cắt đứt!
Hạo Thiên có ý muốn giật tay ra, nhưng không thể. Năng lượng mana của cậu và
cô gái này đã hoàn toàn dính liền với nhau, bổ sung cho nhau, truyền năng
lượng cho nhau, cứ mỗi lần qua lại liền có cảm giác mana trong người tăng lên
không ít, lại thoải mái vô cùng. Không muốn rời ra tý nào cả.
Hạo Thiên còn đang trong cơn suy nghĩ, cô gái lại nói
"Ở chỗ chúng ta có một thứ gọi là Mana linh thông, chỉ cần là người có nguồn
mana giống nhau liền có thể linh thông với nhau. Cả hai cùng tu luyện với nhau
có thể giúp việc tăng cấp mau hơn, còn có thể giúp người kia chữa trị các tổn
thương về nguồn mana nữa"
Hạo Thiên chăm chú nghe, sao trước giờ ta chưa từng nghe nói đến. Thư viện của
Phong lão sư cũng không hề đề cập đến, phương thức này có ở chỗ nào thế nhỉ?
Lại nghe cô gái nói
"Ta nói như vậy rồi, cũng truyền mana cho huynh rồi, huynh vẫn không nhận ra
sao? "
Hạo Thiên nhăn mày, quả thật giọng nghe rất quen, rất là quen thuộc nhưng cậu
không thể nào nhớ ra được. Hạo Thiên cười trừ, nói
"Xin lỗi, ta quả thật vẫn không nhớ được. Có thể cho ta xem mặt sao? "
Hạo Thiên nghe được tiếng thở dàu sau lớp màn che, lại nghe cô nói
"Chẳng phải Phong lão sư nói huynh đã nhớ lại rồi sao? Có thật đã nhớ lại
không? Nghe giọng ta như vậy, mà còn không đoán được, huynh khiến ta buồn đấy"
Hạo Thiên nghe đến đây liền bừng tỉnh ngộ, đôi mắt mở to, vẻ kinh ngạc, khó
tin thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt cậu. Giờ phút này đây cậu hoàn toàn không
biết nói gì nữa, chỉ là sự kinh ngạc tột độ thể hiện ra mà thôi.
Cô gái nói xong, tay trái nhẹ đưa lên, tháo đi chiếc nón trùm đầu. Mái tóc lộ
ra dần cùng với khuôn mặt, từ từ là lọn tóc hồng phấn xen kẻ với màu xanh lam,
lọn tóc thẳng dài suông mượt, không một chút rối, mái tóc bồng bền thu hút cái
nhìn của người khác. Lại thêm khuôn mặt thon kiểu v - line, mắt ngọc mày ngài,
đôi mắt sáng long lanh màu xanh lam, hàng chân mày thẳng tắp, không quá mỏng,
khuôn mặt trắng sáng không chút bụi. Lại càng không một mụt mụn nào, bóng
loáng và trắng nõn, nụ cười treo trên môi để lộ ra hàm răng trắng tinh thẳng
đều. Dáng người thon thả, thướt tha, chỗ nào nên lồi thì lồi chỗ nào nên lõm
thì lõm. Nhìn chung là rất đẹp, như tiên nữ hạ phàm, hay thậm chí còn đẹp hơn
thế nữa.
Hạo Thiên ngơ ngác nhìn, giờ phút này cậu chỉ là đứng yên một chỗ, đôi mắt hai
màu mở to hết mức để nhìn người con gái trước mặt đây. Nhìn người con gái mình
bao đêm mong chờ, bao đêm nhớ mong, bao ngày tháng luyện tập vất vả để có thể
mau chóng gặp người. Giờ đây đã đứng ngay trước mặt rồi, ngay trước mắt mình
đây. Cả không gian xung quanh như biến mất, chỉ còn lại hình bóng của người
con gái này, trong mắt chỉ còn lại mình cô.
Mọi người xung quanh được diện kiến vẻ đẹp của cô cũng bị dọa cho ngây người,
thất thần hồi lâu. Chỉ nhìn người một cách say đắm, thi thoảng lại bật thốt
vài câu
"Thật đẹp! "
"Như viên kim cương vậy. Thật trong sáng, thật đẹp và không nhiễm bụi trần"
"Không biết người con gái đó tên là gì nữa? Thật muốn đem về nhà nuôi"
"Các ngươi đang nghĩ gì vậy? Không thấy người ta đang kết duyên với đại tư
lệnh à. Nhìn hai người đó có đẹp đôi không chứ, ai cũng là trai tài gái sắc
ngàn năm có một. Còn các ngươi, đi theo các ngươi chính là hoa nhài cắm bãi
cức trâu đấy. Mai tỉnh mộng đi"
"Ngươi quản gì chứ? Đây là giấc mơ của chúng ta mà"
"Mơ thôi cũng không được. Để ngài ấy biết thì ngài ấy sẽ lóc xương xẻ thịt các
ngươi ra đấy. Mau ngừng mơ đi"
.....................
Hạo Thiên vẫn là chìm đắm trong không gian của bản thân, bêm ngoài một chút
cũng không để ý đến. Cậu giờ đây trong mắt chỉ có mỗi một người mà thôi, người
đã luôn đợi chờ cậu rất lâu rồi.
Cô gái mỉm cười, tay vẫn nắm lấy tay Hạo Thiên, nói
"Huynh sao vậy? Mặt ta có gì sao? Làm sao lại nhìn nhiều như vậy? Còn có, mau
thu mắt lại, mở to quá bụi bay vào sẽ đỏ mắt đấy. Hay là... Huynh đã không còn
nhớ ta nữa?"
Hạo Thiên bị câu cuối kéo về thực tại, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay cô, giọng
hoảng hốt nhưng lại rất ôn nhu, nói
"Không có. Tuyết nhi à, ta nhớ muội lắm. Rất nhớ muội! "
Có thể khiến Hạo Thiên nói hai chữ "rất nhớ" còn có thể là ai nữa đây. Người
đó không ai khác ngoài Lăng Giang Tuyết, người đã luôn chờ đợi Hạo Thiên suốt
mấy chục năm trời, không xuất giá mà vẫn mang hi vọng chờ đợi cậu, chờ cậu
suốt bao nhiêu lâu, giờ đây Hạo Thiên ở kiếp thứ 3 rốt cuộc cũng gặp lại. Hôm
nay quả thật là ngày đặc biệt đối với cậu, ngày cậu luôn chờ mong tưởng còn
rất xa ai ngờ lại ngay trước mặt. Không biết phải dùng từ ngữ nào hay hơn để
thể hiện ra, cậu chỉ nhẹ nhàng ôn như mà nói 3 chữ "rất nhớ muội". Nhiêu đó
thôi cũng khiến người ta siêu lòng rồi.
Lăng Giang Tuyết cười mỉm chi, gật đầu nói
"Ta cũng rất nhớ huynh, rất nhớ, rất nhớ huynh. Chờ huynh rất lâu rồi, rất rất
lâu rồi. Cứ ngỡ sẽ không gặp lại nữa, cứ ngỡ huynh đã quên mất rồi. Nhưng khi
nghe tin huynh nhớ lại, ta liền đi đến, tìm một cơ hội gặp lại huynh. "
Hạo Thiên gật đầu, ánh mắt thập phần ôn nhu, một khuôn mặt trước đến nay chưa
từng có, phải nói là lần đầu tiên trong đời thể hiện ra, cậu nói
"Ta làm sao có thể quên. Thời gian lâu như vậy, để muội chịu khổ rồi! "
Lăng Giang Tuyết lắc đầu, nói
"Nào có, bao nhiêu khổ cực ta điều có thể chịu, chỉ cần là chờ huynh ta điều
có thể chờ, dù huynh bắt ta chờ 100 năm, 1000 năm ta điều chờ. Chỉ cần một
ngày huynh nhớ ra ta là được"
Hạo Thiên lại nói
"Không, ta đảm bảo đây là lần cuối ta để muội chờ ta, nếu có chờ cũng sẽ là ta
chờ muội. Không để muội phải đợi ta thêm giây phút nào nữa"
"Tôi muốn khiêu chiến! "
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, cắt ngang bầu không gian chỉ có 2 người của
Hạo Thiên, ánh mắt chợt lạnh lại....