Ai Cũng Có Lí Do Cho Mình


Người đăng: Shin1500

"Hạo Thiên..... Hạo Thiên...."

Tâm trí rơi vào một mảnh hỗn loạn điên cuồng, lại bỗng nhưng trắng xóa, không
còn thấy gì nữa trước mặt chỉ là một mảnh mờ mịt không màu sắc, không âm
thanh, không hương vị.... Chốc lát sau là tiếng gọi quen thuộc mà đã khá lâu
rồi không nghe thấy. Mở mắt ra thì trước mắt là một mảnh xanh rờn, đồng cỏ
xanh với gió thổi vi vu như tạo thành những rợn sóng nhỏ. Gần chỗ cậu đang
đứng là một cây cổ thụ lớn, ngay phía dưới có người đang ngồi trên ghế với một
chiếc bàn và ghế đối diện, người đó đang gọi cậu.

Hạo Thiên thất thần nhìn hồi lâu, người đó lại nói

"Con có muốn lại đây ngồi một chút không? Kể cho ta nghe chuyện bên ngoài
kia?"

Hạo Thiên mỉm cười tiến tới, ngồi xuống đối diện với Ma Đế, dưới lớp áo choàng
không thấy được khuôn mặt của người như dường như cảm nhận được nụ cười ấm áp
ẩn sâu lớp áo choàng phủ đầu kia. Hạo Thiên khẽ cười, nhẹ giọng nói

"Cũng không có chuyện gì đặc sắc cả, chỉ có việc khoảng tháng trước nhất thời
tức giận mà giết 15 vạn quân, lại trêu trọc phải một tông môn hùng mạnh của
nước khác là lỡ tay bóp chết đệ tử chân truyền của tông mộ đó, lại lỡ tay quá
đà mà đánh bị thương Thiên đế và Thiên nữ, leo lên vị trí Phiên Thiên tướng
quyền cao chức trọng. Dạo thời gian đó còn lỡ miệng bảo thuộc hạ đánh phế lũ
thuộc hạ của các vị quan chức khác. Nói chung là dạo gần đây cũng chẳng có gì
thú vị cả"

Ma Đế cười ha ha, nhóc con ngươi lỡ tay hơi nhiều rồi đấy, giết 15 vạn quân
địch thì không nói gì, lại đánh cả Thiên đế và Thiên nữ bị thương rồi còn được
leo lên chức vị Phiên Thiên tướng ngang hàng với Thiên đế và Thiên nữ, thậm
chí cao hơn, vào miệng nhóc con ngươi hết thảy đều là lỡ tay a. Ma Đế cười một
hồi, lại nói

"Còn chuyện gì nữa không?"

Hạo Thiên lắc đầu, cười nói

"Không còn, tới Ma Đế ông rồi, mau kể tôi nghe dạo gần đây ông đã làm gì rồi?
"

Ma Đế lắc đầu, bảo

"Không có gì cả. Nói chuyện của con đi, có phải mới vừa rồi đã cãi nhau rất
lớn với Nguyệt nhi không? "

Hạo Thiên đơ người một chút, nhếch miệng cười, nói

"Không có. Nào có đâu, chỉ là vài chuyện lặt vặt mà thôi, ông không cần để ý
làm gì. Hay ông lo cho Nguyệt tỷ, sợ tỷ ấy bị tôi ức hiếp, hành hạ, phải sống
khổ sở? "

Ma Đế lắc đầu, nói

"Không có. Ta là đang lo cho con, tính tình Nguyệt nhi ta biết, nó làm gì cũng
rất bướng bỉnh, muốn người khác nghe theo ý mình, thường không nghĩ tới hậu
quả của tương lai sẽ ra sao, chỉ biết tính chuyện của hiện tại trước tiên.
Không suy xét cẩn thận trước khi hành động, nói chung là rất bốc đồng, lại hay
mất bình tĩnh, nhưng theo ta thấy từ khi nó ở với con nó đã không còn mất bình
tĩnh nhiều như trước nữa. Tuy nó như vậy, nhưng nó lại rất thương con, lo nghĩ
cho con rất nhiều, tuy đôi khi nó không hiểu chuyện, cãi vã một hồi để rồi tới
khi nhận ra biết mình sai rồi thì sẽ hối hận rất nhiều, nó sẽ đi tìm con mà
xin lỗi ngay thôi."

Hạo Thiên cười cười, ở với An Lam Nguyệt một thời gian nên đương nhiên cậu
cũng hiểu An Lam Nguyệt là con người thế nào, nhưng không ngờ tới hôm nay lại
cãi nhau lớn như vậy. Hạo Thiên đưa mắt nhìn ra bên ngoài cánh đồng, đáp

"Xin lỗi? Rồi sao? Tỷ ấy có thay đổi quyết định của mình không? Hay lại ngăn
cản tôi, rồi lại cãi nhau một trận nữa, rốt cuộc mọi chuyện lại xoay theo một
vòng lặp sao? "

Ma Đế lắc đầu, vội nói

"Không phải. Chắc chắn sẽ không, con thử nghĩ đi, điều Nguyệt nhi muốn là để
cho cậu bé kia cảm nhận được tình thương từ cha nó, để nó thi thoảng có thể
sống thật với mình, không muốn nó phải sống cảnh không nhớ chút gì về xuất
thân của bản thân nó. Con nghĩ xem, một khôi lỗi hay nói cách khác cũng là một
con người được chính tay con nhào nặn nên, được chế luyện ra từ máu của mình
cũng xem như là con của con rồi. Con muốn nó sống cảnh không biết cha nó là ai
hay là sống thật với chính nó, để nó có thể nhìn con bằng ánh mắt ngưỡng mộ
như đứa con nhìn cha mình.... "

Ma Đế ngừng một chút, lại nói

"...... Biết rằng con làm điều này là muốn bảo vệ cho Nguyệt nhi và tiểu Siêu
sau này, nhưng nếu con tính đến chuyện của tương lai thì con hãy nhớ đến tương
lai con đã mạnh đến dường nào rồi, ai còn có thể khiến con phải e ngại nữa
chứ? Ai có thể khiến con phải dè chừng sợ hãi? Là ai? Hoàn toàn không có ai
cả, ít nhất là khi con còn ở lại Thiên Vũ đại lục sẽ không có ai có thể khiến
con phải sợ hãi dè chừng, còn nếu con tính đến việc đến đại lục của ta thì con
đừng lo, lúc đó sẽ đích thân ta đi đón các con, bảo vệ các con từng chút một,
giúp các con rèn luyện sức mạnh của mình để các con mạnh hơn nữa, để có thể
xưng bá tất cả các đại lục, đến lúc đó sẽ không còn ai có ý định đe dọa đến
người thân, những người mà con quý trọng nữa."

Hạo Thiên nghe từ đầu đến cuối, khuôn mặt không có nửa điểm biến đổi, bất động
thanh sắc, tới khi Ma Đế nói xong rồi, liền nói

"Nhưng trường hợp tôi đặt ra là có người có thể mạnh hơn cả 3 chúng tôi, đến
lúc đó tôi cần người có thể nghe lệnh chúng tôi, bảo làm gì làm đó chứ không
phải nghĩ đến tình cảm cha con mà bỏ lơ nhiệm vụ của mình. Tình cảm gia đình
hay cụ thể hơn là tình cha con, nó có mối liên kết rất mạnh, tới lúc nguy cấp
sẽ không thể ra lệnh được cho nó mà chỉ có thể bất lực thấy nó kháng lệnh,
thấy nó chạy đến bên cạnh bảo vệ mình chứ không phải hai người kia trong khi
hai người kia còn đang trong tình cảnh nguy hiểm hơn mình. Nói chung, mọi loại
tình huống nguy hiểm xảy ra đối với tôi cũng có thể khiến nó kháng lệnh, bỏ lơ
nhiệm vụ của mình, không quan tâm tới hai người kia mặc dù họ cũng là chủ của
nó. "

Ma Đế lập tức đáp lại

"Con đừng lo. Ở Thiên Vũ đại lục, người có lv trên 500 đếm trên đầu ngón tay
và đa số họ đã chết từ lâu rồi, hiện tại ở đại lục của con, người lv trên 450
đã được coi là vô cùng mạnh mẽ rồi. Trừ khi có người từ đại lục khác đến mà
thôi, cho đến lúc đó con hãy mạnh hơn là được. Đối với người có đa hệ như con
thì chỉ việc lên cấp khoảng 500 thôi thì dù người có song hệ hay tam hệ có lv
hơn 500 đứng trước mặt, con cũng có thể dễ dàng đánh chết hắn."

Hạo Thiên cười nhạt, liếc nhìn Ma Đế, nói

"Từ đầu tới cuối cũng là khuyên tôi đừng có thay đổi kí ức của Tử Kiệt mà
thôi, hay nói cách khác là muốn giữ lại đứa cháu nội cho ông, phải không!? Mà,
ông làm sao biết được chuyện của chúng tôi?"

Nói tới đây, Hạo Thiên liền khiến Ma Đế cứng họng, nhìn sang chỗ khác, không
muốn bị ánh mắt sắc bén của Hạo Thiên nhì trúng. Hạo Thiên a Hạo Thiên, con
nói hai chuyện liền đúng hai chuyện, có thật là con không còn kí ức của con
lúc ở với ta không? Sao con hiểu ta quá vậy? Ma Đế cười cười, nhìn sang chỗ
khác mà nói

"À thì.... Ta cũng chỉ khuyên con mà thôi. Nào có ý định khác đâu chứ, còn
việc làm sao biết chuyện của các con thì thỉnh thoảng ta có quan sát các con
qua thủy tinh cầu, lần này quan sát nhất thời bắt gặp các con đang cãi vã nên
mới đi vào giấc mơ mà tìm con đây."

Hạo Thiên cười như không cười, nói

"Được rồi. Dù sao cũng cảm ơn ông vì tất cả, cảm ơn luôn miếng ngọc bội của
ông nữa. Còn về việc của Tử Kiệt, tôi sẽ xem xét lại, nhưng.... Đừng có nói
tôi là cha của nó lung tung như vậy, ông trong lòng muốn gọi sao thì gọi nhưng
bên ngoài đừng có gọi lung tung."

Ma Đế cười một tiếng lớn, bảo

"Ha ha ha ha, được được. Theo ý con cả, tất cả đều theo ý con"

Hạo Thiên lại nói

"còn một việc nữa, tới lúc tôi tới đại lục của ông rồi mà còn chưa chứng minh
được ông là cha tôi kiếp trước thì đừng mong tôi gọi ông một tiếng 'cha'. Tôi
đi đây! "

Ma Đế gật đầu, nói

"Được! "

Hạo Thiên rời khỏi giấc mộng, lâu như vậy rồi mới lại trò chuyện với Ma Đế,
thật nhẹ lòng mà. Nhưng hiện tại rồi sao đây? Làm sao đối mặt, rốt cuộc hai
bên ai cũng có lí do chính đáng cả, chỉ là không cùng một mục đích mà thôi.
Không hiểu mục đích của nhau để rồi dẫn đến trận cãi vã như lúc nãy đây, thật
đau đầu mà, haizzzz. Hiện tại cứ giữ như vậy đi, sau này rồi tính tiếp, mình
cũng nên tập luyện nhiều hơn nữa để mau mau đạt cấp 500, từ nhỏ đã cố gắng tập
luyện thật nhiều để mạnh hơn nữa, hiện tại thêm một chút cũng chẳng là gì, cố
thêm chút nữa để không phải xảy ra những việc phải thấy hối hận.

Hạo Thiên nằm trên mái hiên cũng lâu rồi, hiện tạo trời cũng đã dần chuyển
tối, nhìn đồng hồ cũng đã hơn 7h tối, nên xuống thôi....


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương #226