Người đăng: Shin1500
"Ùm"
Cả 3 phóng xuống, xuôi dòng mà bơi qua khe đá. Bơi vào bên trong, dưới nước,
những chú cá bơi lội tung tăng, ánh sáng càng ngày càng tắt dần khi vào trong.
Lại có cảm giác như không gian đang nhỏ dần, cho đến khi ánh sáng không còn
nữa, chỉ còn lại một màu tối đen không thấy tay mình đâu. Giờ khắc này, công
cụ hiện đại để làm gì cơ chứ, Hạo Thiên lôi ra 3 cây đèn pin, đưa mỗi người
một chiếc để rọi xung quanh.
"Á"
An Lam Nguyệt chợt hét lên một tiếng khi mở đèn, Hạo Thiên và tiểu Siêu lập
tức mở đèn quay phắt sang. Truyền âm thuật, lập tức hỏi
"Nguyệt tỷ, tỷ không sao chứ? "
An Lam Nguyệt tay xoa xoa đầu, nói
"Không sao. Chỉ đập nhẹ vào vách đá thôi"
Hạo Thiên đưa đèn soi phía trước, ngay trước mắt họ là vách đá chắn ngang,
không còn đường đi nữa. Không lẽ không có đường ra thật? Khoan... Hạo Thiên
nói
"chúng ta tạo một lớp lá chắn, xuống sâu phía bên dưới thử xem sao!? "
Cả 2 gật đầu, cùng tạo một lớp lá chắn rồi lặn xuống sâu hơn nữa. Đèn pin rọi
sáng khắp nơi đàn cá sống trong tối ở nơi đây khi đèn pin rọi tới liền trốn
mất tâm, không thấy đâu nữa.
"ọc... "
Một âm thanh khẽ vang lên khi cả 3 xuống sâu thêm một chút, tiểu Siêu rọi
xuống dưới, hỏi
"Cả 2 có nghe thấy gì không? "
Gật đầu, soi đèn tìm kiếm nơi phát ra..... Hạo Thiên bỗng quát
"Có yêu thú! "
An Lam Nguyệt lập tức lùi ra sau, tiểu Siêu đứng cạnh Hạo Thiên, lia đèn tìm
kiếm. Hạo Thiên trong người rút ra cây Senzu, khẽ nói
"Chiếu đèn về phía trước mặt đi"
Tiểu Siêu lia đèn tới, một con cá với thân hình khổng lồ, trên đầu nó một ngọn
đèn treo lủng lẳng, hàm răng sắc nhọn đang mở ra, ánh mắt lăm le nhìn 3 người.
Tiểu Siêu nói
"Mới chỉ 230 cấp mà thôi"
Hạo Thiên gật đầu, nói
"thả uy áp ra, hù cho nó đi đi"
Tiểu Siêu gật đầu, một luồn uy áp khổng lồ bộc phát ra. Con cá co quắp lại,
miệng ngậm chặt, quay lưng bỏ chạy. Hạo Thiên cất đi cây Senzu, tiến lại chỗ
An Lam Nguyệt đang chờ, tiểu Siêu xong cũng dí theo. Lúc nãy để Hạo Thiên ra
tay bắn chết nó cũng được thôi, nhưng vấn đề là ngộ nhỡ máu nó loang đến, dính
người An Lam Nguyệt để cô nổi điên lên thì con cá đó chết rồi cũng sẽ bị An
Lam Nguyệt sẽ ra từng mảnh, không những thế trực tiếp bơi lên không đi nữa.
May là con cá đó biết sợ mà bỏ đi, ở lại là có chuyện rồi.
Hạo Thiên lại truyền âm cho cả 2, nói
"Chúng ta xuống thêm một tý nữa! "
An Lam Nguyệt xua tay, nói
"Không cần xuống nữa, có một cái lỗ ngay phía dưới chúng ta rồi"
An Lam Nguyệt lia đèn tới, một cái lỗ nhỏ hiện ra, kích cỡ vừa cho một người
lớn với cơ thể đô con. Hạo Thiên mỉm cười, nói
"Vậy chúng ta vào đó xem! "
Nếu cái lỗ này dẫn trực tiếp vào trong cái hồ kia thì bên trong tuyệt đối an
toàn, không còn nguy hiểm nữa. An Lam Nguyệt lia đèn gọi vào, xem tình hình
sau cái lỗ, trực tiếp bơi vào trước, tiếp sau là Tiểu Siêu và Hạo Thiên.
Vừa chui qua cái lỗ, bơi được vài mét lập tức có nguồn ánh sáng chiếu tới. Ở
khoảng cách này, Hạo Thiên đã cảm nhận được rồi. Đây là ánh sáng do ngọn lửa
của cậu tạo nên, cậu hiện tại đang cảm nhận nó rất rõ ràng từng tý một. Do lúc
nãy còn ở xa, chưa vào được phạm vi cảm nhận nên không biết được, hiện tại đã
nằm trong phạm vi do thám nên có thể chắc chắn rằng đây là cái hồ ban nãy. Hạo
Thiên nói
"Chúng ta quay lại cái hồ rồi!"
An Lam Nguyệt mừng rỡ, nói
"Thật? "
Hạo Thiên mỉm cười, gật đầu. An Lam Nguyệt vui mừng quá độ, trực tiếp bơi
trước, Hạo Thiên và tiểu Siêu đạp nước bơi theo sau. Càng bơi, ánh sáng càng
lớn dần, họ bơi qua trung tâm của ánh lửa, xuyên qua bên kia. An Lam Nguyệt
bơi trước, truyền âm hỏi
"Chúng ta hiện tại quay về lăng mộ luôn sao? "
Hạo Thiên gật đầu, An Lam Nguyệt bơi trước, vừa bơi vừa tận hưởng không gian
vui nhộn, đẹp tuyệt vời xung quanh. Vừa nhìn ngắm những đàn cá bơi lội, tiện
tay kéo tiểu Siêu đi cùng, Hạo Thiên theo sau. Vừa đạ nước theo vừa suy nghĩ,
vậy rốt cuộc vị Tề Mặc Thiên tiền bối này có liên quan tới con rồng trong hang
động này hay không? Hay chỉ đơn giản là vô tình con rồng này tới sau khi vị
tiền bối kia. Nhưng mà chẳng phải ông ấy đi cũng chỉ gần 100 năm thôi sao? Còn
con rồng đã chết 300 năm rồi, đã thành bộ xương khô không còn sự sống nữa.
Nhức đầu quá đi mà....
Dòng suy nghĩ tạm dừng khi đã bơi tới nơi, cả 3 đã quay trở lại lăng mộ sau 1
ngày khám phá bên ngoài kia. Khám giá ra được một nơi hoàn toàn mới không có
trên bản đồ đất nước, lại cứu được 2 yêu thú hiếm là mẹ con Xích Lang, lại còn
nhận được sự đền đáp về sau nữa. Bỏ ra 1 ngày đi đúng là không uổng tý nào cả.
Vào lại lăng mộ, cả 3 thay phiên nhau thay một bộ quần áo khác. Xong xuôi mới
bắt tay vào việc làm, điều đầu tiên để chế luyện khôi lỗi là cần có các đan
dược và nguyên liệu phụ trợ đầy đủ. Từng loại đan dược đều đóng một vai trò
khác nhau, bổ trợ cho nhau và cũng phụ thuộc vào nhau. Chẳng hạn như cần hài
cốt của một yêu thú, cấp càng cao thì khôi lỗi càng mạnh; hoặc cần một lượng
máu nhất định, 1 là máu yêu thú, khi chế tạo thì khôi lỗi sẽ chỉ là một công
cụ không tự điều chỉnh được hành vi của mình, nhưng nếu dùng máu người thì sẽ
chế tạo được một khôi lỗi với những hành động và cảm xúc giống y hệt một con
người vậy. Giống như tiểu Bảo và tiểu Lam, Tề Mặc Thiên tiền bối đã dùng máu
của ông để chế tạo nên 2 đứa bé ấy, chúng hành động và có cảm xúc y như 2 đứa
nhóc con loài người. Đây là một thành công lớn cho nhân loại, nhưng có vẻ như
ông ấy không muốn truyền điều này ra Thiên Vũ đại lục nên chỉ để cách chế tạo
ở nơi này mà thôi
Tất cả nguyên liệu dùng để chế tạo đã có đầy đủ, hiện tại vấn đề nan giải là
giới tính a. An Lam Nguyệt hỏi
"Giới tính là gì đây? "
Tiểu Siêu nói
"Đệ sao cũng được! "
An Lam Nguyệt lại quay sang nhìn Hạo Thiên, cậu cũng nói
"Tùy ý tỷ thôi"
An Lam Nguyệt mỉm cười, liền nói
"Vậy chúng ta sẽ chế tạo ra 2 khôi lỗi, 1 nữ và 1 nam. Độ tuổi cả 2 là 25
tuổi, tỷ muốn để nữ lại đây để chăm sóc cho 2 đứa nhóc tiểu Bảo và tiểu Lam.
Còn nam chúng ta sẽ mang theo."
Hạo Thiên liền hỏi
"Sao phải 2 khôi lỗi, 1 nữ để lại nơi này thôi cũng được vậy tỷ? "
An Lam Nguyệt liền nói
"Tỷ muốn tạo ra 1 khôi lỗi theo kiểu nam quản gia ấy, để người đó sẽ đi theo
chúng ta làm các việc vặt và cũng ra tay giết người, diệt yêu thú hay làm các
nhiệm vụ cơ mật dùm chúng ta luôn. Chứ hiện tại đâu còn đám..... À không có
gì, nói chung là chế tạo ra 2 khôi lỗi, vậy thôi"
Hạo Thiên và tiểu Siêu biết cụm từ tiếp theo An Lam Nguyệt định nói là gì,
nhưng cô đã ngưng lại không nói, chắc vì tránh cho 2 đệ đệ cô phải nhớ tới mà
thôi.
Hạo Thiên gật đầu, nói
"Vậy hiện tại chúng ta liền bắt tay vào làm"
Gật đầu, Hạo Thiên phân phối công việc và cách điều chế cho từng người. Ai
cũng sẽ có một nhiệm vụ riêng, muốn có một khôi lỗi mạnh phải dựa và lượng máu
cung cấp nhiều hay ít và cũng dựa vào bộ hài cốt yêu thú mạnh hay yếu, dược
liệu lâu năm hay chỉ mới vài ngày. Có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng tới việc tạo
nên một khôi lỗi, đối với người khác, việc tạo nên một khôi lỗi đối với họ hẳn
sẽ gặp khó khăn nhưng đối với 3 con người phi thường hiện đang ở đây mà nói,
đó là một điều hết sức bình thường. Thậm chí họ chỉ cảm thấy mới lạ vì mình
sắp chế tạo ra một khôi lỗi với hình dáng và cử chỉ giống loài người, chứ
không hề cảm thấy căng thẳng hay khó khăn gì.
Cứ thế, ai làm việc nấy, thời gian trôi qua thật nhanh, đối với một số đan
dược phải đợi đến một thời gian nhất định mới được, nên có hơi lâu một chút,
dự tính 7 ngày là xong nhưng có vẻ lâu hơn dự tính. Bây giờ đã tận 10 ngày
nhưng cả 3 vẫn chưa chế tạo được 1 khôi lỗi nào. Vẫn đang chờ đợi dược liệu
cuối cùng, để nó đến thời gian nhất định mới hoàn thành được.
.............
Vào ngày thứ 11, khi dược liệu cuối cùng đã hết thời gian chờ, Hạo Thiên đứng
dậy từ trên sàn, bẻ tay răng rắc, nói
"Chúng ta bắt đầu thôi! "