Người đăng: Shin1500
"Đùng"
Bất thình lình vang lên một âm thanh lớn ngay phía trước mặt, cả 3 phanh gấp,
lập tức lùi ra sau 3 m quan sát tình hình.
Một làn khói bay mịt mù khi tiếng động lớn vang lên, đưa mắt nhìn xem trong
làn khói có gì. Bất ngờ thấy được một con sói, lông nó màu đỏ chót, mình thì
đầy vết thương nằm vật vã trên đất, miệng còn chảy máu rất nhiều. An Lam
Nguyệt khẽ thốt
"Đó là Xích Lang, yêu thú có khả năng đạt siêu thần cấp chỉ sau Long!"
Hạo Thiên và tiểu Siêu gật đầu, tiểu Siêu đưa mắt đánh giá, bật thốt
"Theo đệ thấy nó đang trong giai đoạn tiến hóa thành thần thú, lv hiện tại là
450 cấp, chỉ thiếu một chút nữa là lên thành thần thú. Chắc không may bị yêu
thú khác tập kích"
Cả 2 gật đầu, trong trường hợp này, Tiểu Siêu đã loại trừ khả năng là con
người tập kích Xích Lang ra, bởi khu rừng này không xuất hiện trên bản đồ là
một phần, phần khác là do xung quanh đây cả 3 không hề cảm nhận được sự hiện
diện nào của người sống cả, mà.... hiện tại đang có một bầy yêu thú khoảng 50
con đang chạy về phía này a.
An Lam Nguyệt vội hỏi
"Cứu hay không đây? "
"con... Con người... "
Cả 3 mở trừng mắt, nhìn về phía Xích Lang đang run rẩy vì đau và vì mất máu
quá nhiều kia. Giọng nói vang lên từ phía nó, con Xích Lang này, vậy mà đã
biết nói tiếng người rồi!?
"Con... Con người... Cầu... Cầu xin các ngươi... Cứu lấy con ta... "
Xích Lang nói, giọng run rẩy ngắt quãng. Vừa dứt câu cũng là lúc một con vật
nhỏ bé màu đỏ hồng, chập chững từng bước, lò mò chui ra từ người của Xích Lang
mẹ. Xích Lang con nhỏ bé, chập chững từng bước mà liếm lông mẹ mình, khuôn mặt
mếu máo, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó. Xích Lang mẹ đưa lưỡi tới
gần, liếm đi những giọt nước mắt, lại nhìn về phía nhóm Hạo Thiên bằng ánh mắt
cầu xin
"Van xin các ngươi... Con của ta.... "
An Lam Nguyệt xót lòng, kéo tay Hạo Thiên, buồn bã nói
"Thiên Thiên, đệ cứu Xích Lang mẹ đi"
Xích Lang mẹ lắc đầu, nói
"Không cần.... Ta sắp không xong rồi... Ta cầm chân chúng, các ngươi mang con
ta đi... Nuôi nó.... Chăm lo cho nó... Giúp ta.... "
Hạo Thiên nhếch mép cười, nói
"Ngươi không sợ chúng ta giết nó hay đem nó đi bán à? "
Xích Lang mẹ lắc đầu
"Ta tin.... Các ngươi mạnh như vậy... Sẽ không cần chút lợi nhỏ nhoi này... "
Xích Lang mẹ đã nhìn ra được, nhóm 3 người Hạo Thiên rất mạnh, nó tin chắc
rằng họ sẽ không làm hại con của nó. Nguyện giao con của mình cho con người
nuôi dưỡng.
Xích Lang mẹ vừa dứt câu, đám yêu thú khoảng 50 con đã xông tới, là một bầy
Ngưu một sừng, chúng với khuôn mặt giận dữ và háo thắng đang xông tới. Hung
hăng muốn đâm chết Xích Lang mẹ, Xích Lang mẹ gắng gượng đứng dậy, chắn trước
người nhóm Hạo Thiên và con mình. Xích Lang con dường như cũng cảm thấy được
nguy hiểm, "ư ư " vài tiếng muốn khóc.
Hạo Thiên miệng vẫn cười, nhẹ nhàng bước tới, chắn trước người Xích Lang mẹ.
An Lam Nguyệt kế bên xem xét vết thương, tiểu Siêu thủ thế muốn tiến nhưng Hạo
Thiên đưa tay cản lại. Xích Lang mẹ kinh ngạc nói
"Các ngươi sao không đi? Sẽ chết đấy! "
Hạo Thiên quay đầu sang, mỉm cười nói
"Ta nhận hai chữ 'ta tin' của ngươi. Xem như đáp lễ! "
Hạo Thiên một đường quơ ngang không khí, tạo thành một cánh cửa thông vào
không gian hệ. Đủ lớn để một lớn 50 con vừa vào, chúng Ngưu bất ngờ trước sự
hiện diện của Hạo Thiên, nhưng dường như trong tâm trí chúng chỉ nghĩ rằng
'một đám nhóc thì làm được gì cơ chứ' vì thế mà tốc độ nhanh càng thêm nhanh,
để rồi khi mà cánh cổng không gian xuất hiện, chúng phanh lại không kịp, tất
cả đều lọt hết vào trong và không còn đường để mà ra nữa.
Chúng vào hết thì Hạo Thiên đóng cửa, mỉm cười nghĩ, đợt này khỏi tốn tiền mua
thịt cho song long rồi! Mỗi con Ngưu lúc nãy cũng nặng gần 100 kí, 50 con thì
cũng gần 5 tấn. Đủ để chúng ăn mấy ngày rồi.
Xích Lang mẹ một ánh mắt kinh ngạc, miệng mở lớn, 2 chân trước mà giống bàn
tay người thì nó cũng đưa lên dụi mắt rồi. Hạo Thiên xong thì quay sang, nói
"Nguyệt tỷ, nó bị nặng không? "
An Lam Nguyệt vui vẻ, nói
"Không sao. Chúng ta cứu chữa kịp thời nên nó đã không sao nữa rồi. Hiện tại
chỉ cần một viên bồi bổ đan của đệ là nó khỏe liền"
Hạo Thiên gật đầu, lập tức lấy ra một viên Bồi Bổ đan đưa cho An Lam Nguyệt,
cô đã băng bó xong tất cả vết thương ngoài da cho Xích Lang mẹ rồi. Hiện tại
đưa cho nó viên Bồi Bổ đan nữa là xong, Xích Lang mẹ ngơ ngác nhìn, thấy An
Lam Nguyệt hiện tại đem tới một viên thuốc, cảnh giác lùi ra sau
"Các người... Định cho ta uống gì? "
Hạo Thiên nói
"chỉ là một viên đan dược giúp ngươi khỏe lại thôi. Chúng ta không muốn nhận
nuôi một tiểu yêu thú nhỏ bé như vậy đâu. Nên ngươi mau khỏe lại mà chăm lo
cho nó đi"
Nhìn khuôn mặt Hạo Thiên Xích Lang mẹ bất giác tin ngay, mở miệng ra, viên
thuốc lăn dần vào trong và nuốt xuống.
"Ư... Ư... Ư.... "
Xích Lang mẹ uống xong viên thuốc, cảm giác khó chịu tăng lên, nhưng bên trong
lại như có một nguồn năng lượng khổng lổ sắp tuôn ra. Nó ngồi xuống, mắt nhắm
nghiền lại, cả 3 người Hạo Thiên biết nó đang làm gì, nhưng Xích Lang con làm
sao biết được. An Lam Nguyệt tiến tới, bế Xích Lang con lên, con yêu thú nhỏ
bé chỉ bằng 2 nắm tay cô, "ư ư" quơ quơ hai chân của nó về phía mẹ mình, khuôn
mặt buồn bã. An Lam Nguyệt bế nó đi cách chỗ Xích Lang mẹ khoảng 5 m, sau đó
đứng nhìn. Thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt, đỏ hồng của nó.
Thủ thỉ để Xích Lang con bớt lo lắng
"Không sao đâu. Mẹ ngươi đang tiến hóa thôi, sẽ rất tốt đó"
Hạo Thiên và tiểu Siêu đứng ngay kế bên, nhìn quanh phòng ngừa có yêu thú tấn
công. Lại chú ý âm thanh của con sông, tiếng nước chảy rất lớn, họ đã ngày
càng gần hơn rồi. Nhưng đi chưa tới lại gặp được 2 yêu thú này, giờ đây lại
phải đứng thủ hộ cho chúng, haizzz. Cứ bị trì hoãn mãi!
.................
Cứ thế 1 tiếng sau, giờ này đã là 9h sáng, Xích Lang mẹ đã ngồi đó được 30p
rồi mà không có dấu hiệu xong. Tiểu Siêu quay sang hỏi
"Ca, có khi nào nó bị thương ở đâu nữa không? Sao lâu như vậy mà chưa xong?
Theo lẽ thì lâu nhất cũng chỉ 40p là xong rồi. Này đã tận 1 tiếng!"
"Bùm"
Tiểu Siêu vừa dứt lời, một tia sáng chói lóa phát ra, một tiếng nổ lớn vang
lên tạo thành một màn bụi mịt mù. Xuyên qua lớp bụi đã không còn thấy Xích
Lang mẹ đâu nữa rồi, An Lam Nguyệt hoảng hốt
"Xích Lang mẹ đâu... "
"Vù"
"Vù"
"Vù"
Nhiều âm thanh vang lên trong không khí, lướt qua chỗ họ vài lần. Hạo Thiên
mỉm cười, nói
"Không sao. Thành công rồi! "
An Lam Nguyệt cười tươi, nhìn quanh cảm nhận.
Xích Lang mẹ đột phá thần thú thành công rồi, nó đang thử tốc độ của mình mà
chạy thử vài vòng. Tiếng vù vù trong không khí là do sự di chuyển của nó mà
tạo nên, .... một lát sau, Xích Lang mẹ với cơ thể không chút vết thương, hoàn
toàn khỏe mạnh, dáng đứng thẳng oai phong xuất hiện trước mặt cả 3. Hạo Thiên
mỉm cười, nói
"Vậy mà đột phá tận 5 cấp! "
Đột phá Thần thú thành công, Xích Lang mẹ lại đột phá thêm 5 cấp bậc, hiện tại
đã 455 cấp. Xích Lang mẹ đứng trước mặt cả 3, khuôn mặt với ý cười vui vẻ, nói
"Cảm ơn con người. Nhờ các ngươi mà ta đã đột phá thành công, ơn này chúng ta
nhớ mãi, ngày sau nếu có việc cần đến chúng ta thì cứ việc nói. Chỉ cần ta làm
được sẽ gắng hết sức mình! "
Hạo Thiên mỉm cười, tiểu Siêu kế bên nói
"Không sao. Dù sao chúng ta cũng nhận được một câu rất đáng để làm vậy rồi. Vả
lại, cũng không muốn phải nhận nuôi một tiểu yêu cứ khóc nhè vậy đâu"
Vừa nói vừa quay sang véo véo má Xích Lang con, mỉm cười vui vẻ. An Lam Nguyệt
đặt Xích Lang con xuống, để nó chạy đến bên cạnh mẹ mình. Xích Lang mẹ lại hỏi
"Không biết các ngươi tên gì? "
An Lam Nguyệt vui vẻ tiến tới, nói
"Ta là An Lam Nguyệt, tỷ tỷ của hai đứa nhóc này. Cậu bé tóc đỏ giống ta là
Hạo Thiên, còn cậu bé tóc xanh là Tiểu Siêu. Sau này có dịp, chúng ta lại tới
đây chơi, tới lúc đó các ngươi phải dắt chúng ta đi đấy"
Xích Lang mẹ gật đầu, nói
"Hiện tại trên người ta không có gì quý giá cả. Khi nào các ngươi lại tới đây
thì ta đưa các ngươi tới một nơi, nơi đó sẽ cho các ngươi thật nhiều báu vật"
Hạo Thiên gật đầu, nói
"Vậy chúng ta đi đây"
Cả 3 nói xong liền không chần chừ, quay lưng dùng tốc độ nhanh nhất mà phóng
đi. Hai mẹ con Xích Lang đợi cả 3 khuất bóng cũng liền biến mất, không thấy
tâm hơi đâu nữa.
Cả 3 tiến nhanh hơn, tiếng sông nước chảy ào ào đã xuất hiện ngay trước mắt.
Một con song thật lớn và cũng thật dài, dòng sông trong trẻo không một chút
bẩn. Có thể nhìn thấy được cả cá bơi phía dưới, lăn tăn bơi lội. Nhìn lên
thượng nguồn, dài vô tận không thấy đích, còn nơi hạ nguồn này, con sông chảy
vào một vách đá và không nhì thấy bên trong bởi vách đá sát vạch nước. Bây giờ
chỉ có thể xuống lặn vào trong mà thôi, Hạo Thiên lại nhìn cả 2, nói
"Tỷ có theo không? "
An Lam Nguyệt gật đầu, nói
"Đương nhiên rồi! "
Gật đầu, cả 3 lấy hơi, lại nhất loạt nhảy xuống....