Tiểu Bảo Và Tiểu Lam


Người đăng: Shin1500

Cả 3 thả mình rơi thẳng xuống giữa không trung, cảm giác lạnh tràn vào ngày
càng giảm khi cả 3 càng gần mặt đất hơn, nhưng nhiệt độ đột nhiên giảm rồi lại
tăng khiến cho lá chắn theo không kịp, còn lơ lửng không trung thì đột ngột vỡ
nát....

"Bùm"

Cả 3 nhất loạt đưa tay che mặt mình lại, tránh cho mảnh vỡ văng trúng mặt.
Thấy độ cao còn cách mặt đất khoảng 100m, cả 3 dừng lại, lơ lửng giữa không
trung, thở phào ra. An Lam Nguyệt cười nhẹ, nói

"Phù, xém chút nữa thì tiêu rồi"

Hạo Thiên nói

"Tỷ làm gì có tư cách nói câu đó. Tỷ mạnh nhất ở đây đấy nhé. Có tiêu thì cũng
là đệ với tiểu Siêu thôi"

An Lam Nguyệt cười hì hì, tiểu Siêu nói

"Được rồi, chúng ta xuống dưới xem thử"

Hạo Thiên gật đầu, cả 3 từ từ hạ xuống, tìm một bãi đất trống tránh giẫm lên
những cây thảo dược ở đây. Lại lò mò men theo đường đi tới căn nhà gỗ, cảnh
giác cao độ mà tiếp tục tạo thêm 1 lớp màn chắn nữa. Lần này mới tiến lên, gõ
cửa

"Cốc cốc cốc.. "

Không gian vẫn cứ im lặng, không có tiếng động nào vang lên, Hạo Thiên lại
tiếp tục gõ

"Cốc cốc cốc... "

Dường như đợi chờ là hạnh phúc, cả 3 vẫn tiếp tục im lặng lắng nghe xem có
tiếng ai không, đợi 5 phút rồi lại 10 phút trôi đi, không có tiếng động nào
vang lên. An Lam Nguyệt không nhịn được nữa, thì thào

"Này, có khi nào không có người trong đấy không? Tỷ không cảm nhận được ai hết
đấy"

Hạo Thiên gật đầu, nãy giờ cậu vẫn cứ cảm nhận xem có ai không, nhưng từ nãy
giờ vẫn không cảm nhận được gì, không có bất kì sự sống nào trong ngôi nhà
này. Cậu cũng sợ cậu sai nên suốt nãy giờ vẫn cứ gõ cửa, nhưng có lẽ cậu đã
đúng, không có ai cả. Hạo Thiên đưa tay, đẩy của vào trong....

"Khụ khụ khụ.... "

An Lam Nguyệt đưa tay bịt mũi lại, ho lên. Hạo Thiên và tiểu Siêu cũng y vậy,
đưa tay che mũi lại do một làn bụi bất ngờ ào ra khi cánh cửa mở. Ngôi nhà này
đã quá lâu không ai dọn dẹp nên khi Hạo Thiên đẩy cửa đã tạo nên một làn gió,
thổi bụi bay lên, cũng bay ra ngoài và xông thẳng vào mặt cả 3.

Khi bụi tan dần, lộ ra cảnh quan bên trong ngôi nhà, một ngôi nhà đơn sơ giản
dị với 2 cửa sổ, một chiếc ghế dựa, một chiếc bàn, một chiếc giường và tủ, tất
cả đều làm bằng gỗ. Trên bàn còn có một cái ly được đục đẽo từ gỗ, trông vô
cùng sắc xảo và tinh vi. Các đồ dùng trong nhà đều bám một lớp bụi dày, cả 3
tiến vào, ngôi nhà này nhìn chung tương đối rộng nếu là một người ở. Tiểu Siêu
tiến tới mở 2 cửa sổ cho ánh sáng lọt vào, chiếu rọi vào trong khiến căn nhà
càng sáng sủa hơn.

Quan sát xung quanh, lại nhìn trên bàn, cầm cái ly gỗ lên xem thử, lại nhờ đó
mà để lộ ra một thứ bị chiếc ly đè lên. Hạo Thiên nói

"Có cái gì này? "

Lập tức 2 người kia liền bu lại, một vật màu nâu sậm, màu sắc khác với chiếc
bàn nên có thể nhận ra được, được chiếc ly đè lên, Hạo Thiên đưa tay phủi đi
lớp bụi, một tấm gỗ mỏng cỡ 5mm, dài 20 cm, và rộng 10cm lộ ra. Đưa tay lật
lại tấm gỗ, trên đó là chi chít những dòng chữ được khắc lên bằng dao, tuy
được khắc lên nhưng những dòng chữ này vô cùng đẹp và ngay hàng, đây hẳn là
một người ngăn nắp. Cả 3 bu lại nhìn, trên đó viết...

"Xin chào người hữu duyên, ta là Tề Mặc Thiên, chủ nhân của sơn trang này.
Ngươi là con người kiên trì, đủ sức đi tới cuối con đường để tìm thấy nơi này,
vậy ta tặng nó cho ngươi, xem như phần thưởng cho sự kiên trì của ngươi. Nhưng
ngươi phải giúp ta một việc, ngươi hãy đi về phía đông của sơn trang này, đi
tới sát vách núi, sẽ thấy 1 hòn đá nhỏ dưới chân kế bên có một bông cúc trắng.
Nhưng ta không biết rằng đóa cúc dại đó có sống được từ lúc ta đi hay không
nữa. Dù sao ngươi cũng phải giúp ta đấy, thấy hòn đá đó rồi thì mở cửa thông
đạo sẽ có một cánh cửa mở ra. Đó là lăng mộ của ta, yêu cầu của ta cũng không
có gì cao lắm đâu, giúp ta dọn dẹp lăng mộ mỗi khi dơ là được, ha ha ha.

Còn có, nơi này cũng có người canh gác đấy, ngươi nhớ cầm cái bức thư này đưa
chúng xem, không chúng lại tấn công ngươi. Hiện tại vào lăng mộ, ta có một món
quà khác cho ngươi đấy!"

Đến đây thì bức thư kết thúc, cả 3 kinh ngạc, khi không lại có một sơn trang
miễn phí, lại toàn là dược liệu hiếm, ngày gì mà may mắn như vậy chứ? Hạo
Thiên cất bức thư gỗ, đi ra khỏi ngôi nhà,....

"Phặt... Phặt... Phặt... "

Ba cây phi tiêu phóng tới, nhắm ngay cổ cả 3, nhờ phản xạ tốt mà tránh được.
Cả 3 đưa mắt nhìn xung quanh, xem nó phóng ra từ đâu. Bỗng, một giọng nói lanh
lảnh vang lên

"kẻ đột nhập, mau cút đi"

Giọng nói vừa vang lên liền bắt được nhịp, phát hiện được vị trí phát ra âm
thanh. Tiểu Siêu phóng ra, phi thẳng đến nơi phát ra âm thanh lanh lảnh ban
nãy.

"Áaaaaa... Ngươi mau thả ta ra... Mau thả ta ra... "

Tiểu Siêu trở ra với một cậu nhóc xinh trai và một cô bé xinh gái đang vùng
vẩy trên tay cậu. Cậu nhóc mái tóc xanh, đôi mắt lam lấp lánh, mặc một bộ quần
áo ngắn. Cô bé cũng y vậy, nhìn 2 đứa cứ như là anh em sinh đôi vậy. Nhưng
không hiểu sao Hạo Thiên không cảm nhận được nhịp tim của 2 đứa nhóc này. Tiểu
Siêu xách hai đứa tới trước mặt Hạo Thiên và An Lam Nguyệt, cậu bé vùng vẫy
với khuôn mặt hoảng sợ

"Sao ta không thể chống cự được ngươi. Sao ngươi có thể dễ dàng bắt được ta
quá vậy? "

Tiểu Siêu cười nói

"Sao lại không? Hai nhóc nhỏ bé như vậy, ca đây đương nhiên có thể dễ dàng bắt
được rồi"

Cậu nhóc hét lên

"Không phải! Ta rõ ràng rất mạnh, cha bảo với chúng ta rằng không ai có thể
đụng được đến chúng ta. Cha bảo chúng ta rất mạnh, cái bọn ham của trước kia
đến đây cũng bị bọn ta giết hết rồi, bọn chúng thậm chí còn không thấy được
mặt của chúng ta nữa, sao.... Sao bây giờ lại như vậy? Ta không hiểu... "

Hạo Thiên cười nói

"Xem qua thì lv của 2 nhóc là 300, có thể những kẻ trước kia đến đây quá yếu
nên 2 nhóc mới có thể giết chúng được. Nhưng bây giờ có vẻ như chúng ta mạnh
hơn 2 nhóc rồi"

Cô bé kế bên bắt đầu run rẩy, sợ hãi, nói

"Có... Có phải chúng ta sắp bị giết không?... Cha từng bảo con người ngoài kia
nguy hiểm lắm.... Họ nếu biết chúng ta là cái gì sẽ hại chúng ta.... Ca ca...
Muội sợ lắm... Hu hu.... "

"Binh"

An Lam Nguyệt đánh vào đầu Hạo Thiên một cái, nói

"Đệ làm muội ấy khóc rồi kìa! "

Hạo Thiên oan ức, ta đã làm gì đâu chứ? An Lam Nguyệt tiến lên, xoa đầu cô bé
mà cười nói

"Không sao. Chúng ta sẽ không hại muội và ca ca của muội đâu. Chúng ta là
người tốt mà, muội xem, chúng ta đâu có tham lam mà lấy nơi này đâu thấy
không! "

Cô bé nhìn An Lam Nguyệt, giọng thút thít giảm dần. Hạo Thiên nhìn chúng, có
vẻ đám người trước kia đến đây đã không tìm hiểu ngôi nhà trước mà nổi lòng
tham ra tay hái thảo dược nơi này nên mới bị 2 nhóc đây ra tay giết chết.
Chúng không chịu tìm hiểu nên mới bị giết, cũng vì lòng tham không đáy mà
chết. Hạo Thiên lấy ra tấm thư gỗ, đưa cho hai nhóc này, nói

"Đây. Mặc Thiên tiền bối nói nếu đưa cái này thì 2 nhóc sẽ không giết nhỉ? "

Cậu nhóc đưa tay nhận lấy, cả 2 cùng xem. Một vệt sáng hiện lên, bay thẳng vào
giữa tráng cả 2, cả 2 phản ứng lại với nó. Xong thì gật đầu nói

"Đúng vậy. Nhưng cha có nói đã nhờ mọi người một việc. Ca sẽ làm chứ?"

Dường như 2 đứa nhỏ này không hề đọc hiểu được tấm thư gỗ này mà có một tin
nhắn khác truyền thẳng vào não chúng, Hạo Thiên mỉm cười nói

"Đương nhiên rồi"

Cậu bé lại nói

"Ừm, đệ là tiểu Bảo, còn đây là muội muội của đệ tiểu Lam"

Hạo Thiên cười, nói

"Ca là Hạo Thiên, đây là đệ đệ của ta Tiểu Siêu, còn kia là tỷ tỷ An Lam
Nguyệt. Rất vui được gặp tiểu Bảo, tiểu Lam"

Tiểu Bảo nói

"vậy đệ đưa mọi người đến đó! "

Hạo Thiên gật đầu, An Lam Nguyệt vừa đi vừa bế cô bé tiểu Lam, vui đùa với cô.
Cả 5 người men theo con đường nhỏ mà đi về phía đông của sơn trang này, đi tới
sát vách núi thì dừng lại. Tiểu Bảo nói

"Thiên ca ca, huynh mở đi"

Hạo Thiên gật đầu, nhưng vẫn hỏi

"Tại sao đệ không mở? "

Tiểu Bảo thành thật nói

"Đệ không mở được. Thử rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không được, lúc đó cha nói
với chúng ta cha chỉ đi một lúc thì về, nhờ chúng ta canh giữ nơi này. Nhưng
chúng ta chờ ở đây rất lâu, rất lâu rồi mà cha vẫn chưa về. Lúc đi cha đã vào
nơi này, chúng ta cũng tìm tới nơi này thử mở nhưng không được, cũng không
biết vì sao nữa"

Hạo Thiên nghi hoặc nhìn hòn đá mà trong bức thư Tề Mặc Thiên tiền bối đã nói,
trên đó có một vết lõm nhỏ như hạt đậu trong khi toàn thân cục đá thì trơn
láng, chắc chắn cái này phải có chất dẫn....


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương #206