Phạm Bằng Hữu Ta..chết!.


Người đăng: MucVan

Người trẻ dễ kết thân, bọn họ đầu óc đơn giản không như mấy lão bất tử mưu mô
xảo trá ngoài trắng trong đen, lần tao ngộ này hẳn là một cái duyên số.

Thương thế Võ Tu Văn sau khi dùng thuốc của Mục Vân liền nhanh chóng hồi phục,
chỉ một đêm mà ngoại thương hầu như đã khép da hoàn toàn, ánh mắt đám người
nhìn Mục Vân càng thêm sùng bái.

Sáng hôm đó trời trong, khí hậu lành lạnh, năm người nhằm hướng trung tâm Trì
Vân sâm lâm một đường tiến đến, bọn họ đều đã vượt qua khảo hạch Tam Thốn Kiều
cho nên hành trình còn lại cũng không quá nhiều nhiệt huyết, sở dĩ đi vào
trung tâm Trì Vân sâm lâm là hy vọng tìm kiếm chút cơ duyên.

Đoạn đường này Mục Vân bắt gặp rất nhiều tân sinh đệ tử, có người đi riêng lẽ,
kẻ lại tập hợp thành tổ đội tích cực liệp sát yêu thú tìm kiếm nội đan, khu
vực ngoại vi yêu thú tồn tại thưa thớt nhưng trung tâm lại xuất hiện rất
nhiều, không những nhiều mà thực lực còn vô cùng mạnh mẽ.

Trước mắt Mục Vân một nhóm tân sinh tầm năm người đang dốc toàn lực trấn áp
một đầu Độc Nhãn Ma Tượng to lớn, tiếng hò hét trợ lực, thanh âm yêu thú kêu
gào thảm thiết trong Trì Vân sâm lâm này quanh quẩn, có thể nhìn thấy bọn họ
phải cực kỳ chật vật, một vài người cũng nhận lấy thương thế nặng nề, rốt cuộc
thành công chém giết Độc Nhãn Ma Tượng, ai nấy đều tỏ ra vô cùng phấn chấn.

Mục Vân đi ngang, mỉm cười chia vui.

Lại ở một nơi khác có thiếu niên bị người ta chặt đứt cả hai tay hai chân, sau
khi chết thần sắc cực kỳ dữ tợn, chứng tỏ trước đó đã trải qua không ít thống
khổ.

Có nữ nhân loã lồ chết trên mặt đất, làn da thâm tím, cả người bị côn trùng bu
kín.. Xa xa lại có thanh âm ác chiến, khói bụi mù trời, sát khí kinh thiên,
mùi vị máu tươi thi thoảng lại theo gió phân tán bên trong cánh rừng này, tanh
nồng lợm giọng.

" Chỉ là một cái khảo hạch mà ngươi sống ta chết, cướp đoạt tranh giành, nhân
loại ở đâu cũng vậy đều ác độc như nhau!" Mục Vân thầm nghĩ.

Mục Vân chỉ hy vọng lộ trình còn lại không bị bất kỳ kẻ nào làm phiền, nếu
không, bằng vào tâm tính của hắn nhất định ăn đủ thua đủ.

Trung tâm Trì Vân sâm lâm đại thụ dần ít đi, thay vào đó là cây bụi cùng thạch
động, phía trước khoảng cách tầm trăm dặm, nơi bình nguyên trống trải mọc cao
một ngọn cự sơn.

Ngọn núi này vô cùng hùng vĩ, tựa hồ một cây đại bổng màu xanh xám đỉnh chống
thương thiên, vừa nhìn lên, một luồng khí tức mênh mông cổ lão đập thẳng vào
mặt, Mục Vân cảm khái, đứng ở nơi này phóng nhãn bốn phương tám hướng chợt
thấy bản thân nhỏ bé đến đáng thương.

Không phải luồn lách nên cước bộ của bọn họ càng lúc càng nhanh, Mục Vân hào
phóng lấy từ bên trong túi trữ vật ra năm bao đồ ăn vặt chia đều cho đám
người, đối với đồ ăn vặt Mục Vân cực kỳ mê mẫn, hắn mang đi từ địa cầu không
nhiều chỉ còn lại vài thùng lớn.

" Có người theo dõi chúng ta" Tiểu Mẫn đi bên cạnh Mục Vân thình lình kéo tay
áo hắn, nhỏ giọng nói.

" Ta thấy rồi, là đám người hôm qua truy sát cô " Mục Vân âm trầm, thần sắc
tĩnh lặng như nước, nếu bọn chúng đã không ngại chết thì Mục Vân cũng sẵn sàng
bồi tiếp.

Phía sau những lùm cây bụi rõ ràng có sáu cái nhân ảnh hắc y nhân trong đó một
kẻ bịt mặt, đám người này lén lút theo sau, không ngừng truyền tin.

" Thủ lĩnh! Kẻ hôm qua giết chết năm huynh đệ của chúng ta đích thị là tên
tiểu tử kia, thuộc hạ đã theo dõi cẩn thận".

" Ta biết... Kẻ này tu vị tuyệt đối không cao, nhìn vào ba động võ khí chắc
chắn là Võ Sư trung kỳ.. Nhưng quái lạ ở chỗ, hắn có thể đơn giản giết của
chúng ta năm huynh đệ, thủ đoạn vô minh, thần không biết quỷ không hay ".

Hắc y nhân bịt mặt trầm ngâm, đối với Mục Vân bản thân hắn luôn luôn có loại
cảm giác kính sợ khó bề giải thích, tựa hồ tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Mục
Vân mà sinh ra ám ảnh vậy.

" Thủ lĩnh! Có khi nào hắn ta thực sự là một vị cường giả đang uẩn tức, dịch
dung không? " Hắc y nhân bên cạnh sợ hãi hỏi.

" Rất có thể, tuyệt đối không nên vọng động, kế hoạch có chút thay đổi, chỉ
cần tìm cách giết chết nữ nhân kia xem như nhiệm vụ hoàn thành " Hắc y nhân
bịt mặt nói xong liền vẫy tay ra hiệu cho đám người tản đi.

Sở dĩ Mục Vân lấy đồ ăn vặt phân phát là bởi bản thân hắn còn có dụng ý riêng,
trên tai Mục Vân lúc này đeo một cái thiết bị trợ thính của địa cầu, trong
vòng ngàn trượng, mọi thanh âm lớn nhỏ đều đi vào tai hắn, thậm chí ngay cả
tiếng ruồi muỗi vo ve.

" Đã cho các ngươi cơ hội rồi nhưng lại không biết quý trọng... Phạm ta, phạm
vào bằng hữu của ta đều phải chết!" Mục Vân cười nhạt, trong mắt loé lên một
tia sát khí lạnh lẽo.

" Mục ca, thứ đồ ăn này rất ngon a" Vũ Yến vừa nuốt vừa yêu kiều tán thưởng,
Vũ Anh cũng gật đầu xác thực, Võ Tu Văn trong mắt càng nhiều kính ý, quen biết
Mục Vân không lâu nhưng chừng ấy chứng kiến, chừng ấy trải nghiệm đã xa xa
vượt khỏi kinh lịch của bản thân hắn.

" Ta còn rất nhiều, cho các ngươi ăn no chết mới thôi ! " Mục Vân cười, ôn nhu
nói, liền sau đó liếc mắt nhìn Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn hình như hiểu ý, nàng nhẹ
gật đầu.

Mục Vân thình lình thay đổi phương hướng, Tiểu Mẫn nhanh chóng theo sau, ba
người còn lại tâm trí đều đặt trên bao đồ ăn vặt nên cũng không nhiều thắc
mắc.

Phía trước mặt tầm trăm trượng tập trung một đám người, nhân số hơn hai trăm,
ở đó có một cái sơn động to lớn cực kỳ, cửa động bị một bức thạch điêu chắn
ngang bịt kín, xung quanh dây leo mọc dày như thảm, mặt đất đầy rẫy phân khô
dã thú, chứng tỏ đã rất lâu không ai đặt chân ra vào.

Đám đông này ánh mắt đồng thời tập trung cùng một chỗ nhìn về bức thạch điêu,
biểu cảm riêng biệt mỗi người một vẻ, có kích động, có dè chừng, có sợ hãi, có
cả hưng phấn.

Sở dĩ Mục Vân vội vàng thay đổi phương hướng là vì nơi đây tụ tập đông người,
bọn Võ Tu Văn cùng tỷ muội Vũ gia dễ dàng trà trộn, nếu như chém giết xảy ra
Mục Vân cũng không dám khẳng định sẽ bảo hộ cho bao nhiêu người được an toàn,
hơn hết địch nhân số lượng chưa rõ, thực lực chưa biết, Mục Vân làm ra sắp xếp
này là tránh cho nguy cơ không đáng có.

Súng của Mục Vân mặc dù nhanh, mạnh, ngay cả Võ Hoàng cường giả nếu không cẩn
thận cũng hoàn toàn có thể bị bắn hạ, nhưng đó là trong điều kiện Mục Vân
chiếm được thế chủ động, nhất kích tất sát, còn nếu giáp công hoặc kẻ địch số
lượng đông đảo thì súng ống lại trở thành con dao hai lưỡi.

" Tiểu tử kia hình như đã phát hiện ra chúng ta theo dõi hắn!" Một tên hắc y
nhân trầm mặc nhìn bóng lưng của mấy người Mục Vân, nhỏ giọng nói.

" Cứ theo sát, tạm thời không vọng động để xem hắn muốn làm gì " Hắc y nhân
bịt mặt căn dặn thuộc hạ.

Võ Tu Văn cùng hai tỷ muội Vũ gia theo lời Tiểu Mẫn lập tức liền trà trộn vào
bên trong đám đông, lúc này Mục Vân quay sang nhìn Tiểu Mẫn nhẹ gật đầu, phía
đối diện Tiểu Mẫn cũng gật đầu đáp trả.

Mục Vân lại thình lình thay đổi phương vị, động tác nhanh chóng vô cùng, trong
quá trình đó hai tay thọc thẳng vào bên trong túi trữ vật lôi ra một cây súng
trường đã lên đạn.

Phía sau lùm cây lớn, mấy cái bóng đen khi bắt gặp hành động quá mức bất ngờ
của Mục Vân đều thoáng giật mình, liền sau đó một tiếng nổ chát chúa vang lên,
cả bầu trời như sấm dậy, đám đông gần đó đều khiếp đảm, nhốn nháo bỏ chạy.

" Đoàng..!".

Một viên đạn xuyên táo, hai tên hắc y nhân bất lực ngã xuống, lỗ máu xuyên
thấu trước sau, kịch bản vẫn như cũ, bọn chúng chết mà không hiểu lý do vì sao
mình chết.

Mục Vân đẩy nhanh cước bộ, cả người lao về phía trước tiếp tục bắn ra một
viên, trình độ bắn súng của hắn đã đạt đến trạng thái Lô Hoả Thuần Thanh, động
tác dứt khoát, hoa mỹ cực kỳ.

Lại một cái bóng đen nữa ngã vật ra mặt đất tuyệt khí bỏ mình, máu tươi cuồng
phun tưới ướt đại địa.

" Khốn kiếp! Tên này quá mức giảo hoạt.. Hắn lại chủ động tấn công! " Hắc y
nhân bịt mặt kinh sợ hô, còn chưa kịp dứt lời thì hai tiếng nổ nữa gần như
đồng thời vang lên, hai tên thủ hạ cuối cùng của hắn cũng tuyệt khí.

Lúc này khoảng cách đã rất gần, Mục Vân âm trầm nhìn hắc y nhân bịt mặt, trong
ánh mắt lạnh lẽo là kinh thiên sát khí, Mục Vân kê súng, bóp cò.

" Đoàng!".

Hắc y nhân bịt mặt dường như có chuẩn bị, trước khi viên đạn muốn xé toang
đỉnh đầu, hắn ngã người về phía sau lăn một vòng tránh né.

Thoát khỏi cái chết trong gang tấc hắc y nhân bịt mặt đáy lòng cực kỳ kinh
hoảng.

" Tránh sao? Ta xem ngươi tránh thế nào " Khuôn mặt trầm xuống, Mục Vân nhếch
môi cười tà dị, hai chân dẫm mạnh lên mặt đất đẩy thân thể lùi về phía sau hơn
ba trượng, lấy khoảng cách, lập tức một đường đạn nữa như lưu tinh xé không
vọt ra.

Hắc y nhân còn chưa kịp định thần thì cảm giác tay trái bỗng nhiên đau nhói dữ
dội, mất hết cảm giác, tựa hồ là trực tiếp phế bỏ vậy, cả người cũng bị ném
mạnh về phía sau, chật vật thổ huyết, trên khuôn mặt hắn hiện lên nồng đậm
kiêng kỵ.

" Haha.! Cảm giác thợ săn hoá thành con mồi thế nào?" Mục Vân cười gằn.

Lúc này là trực diện giáp công, Mục Vân liền vứt cây súng vào túi trữ vật, lại
rút ra chiếc chảo đen, võ khí toàn thân sôi trào.

Hắc y nhân vừa gượng gạo ngồi dậy liền cảm giác trước mặt mình bỗng dưng tối
sụp, một vật thể to như tảng đá, cứng như tinh thiết đập thẳng vào đầu.

" Choang!".

Vẫn động tác golf thủ, đầu hắc y nhân lệch hẳn sang một bên, mồm liên tục phun
ra ba ngụm máu tươi.. Chiếc khăn che mặt nặng nề rơi xuống.


Siêu Sao Tu Chân Giới - Chương #8