Khiêm Tốn Hơn Nữa.


Người đăng: MucVan

" Vũ gia đệ tử, Phượng Hoàng thành, đa tạ công tử cứu giúp! " Hai nữ đi đến
bên cạnh Mục Vân ôm quyền nói, bọn họ dung mạo hay khí chất đều giống nhau như
tạc, có lẽ là tỷ muội song bào thai, mặc dù tóc tai rối bời, y phục rách nát,
chật vật đến không chịu được nhưng có thể nhìn ra hai người này nhan sắc không
tệ, ít nhất là trong mắt Mục Vân, hắn cảm thấy hoàn toàn không tệ.

" Không cần phải câu nệ, chỉ là hoạt động thân thể một chút " Mục Vân cười hào
sảng, xua tay nói.

" Tiểu nữ Vũ Yến ".

" Tiểu nữ Vũ Anh ".

Hai người thay phiên nhau lên tiếng, bất quá, bởi dung mạo tương đồng nên
thanh âm vừa dứt Mục Vân liền sầm mặt, chau mày quan sát, rốt cuộc nửa ngày
cũng không thể phân biệt được đâu là Anh, đâu là Yến đành lắc đầu cười khổ.

" Công tử danh tự là gì? Gia môn ở đâu? Ngày sau có cơ hội chúng ta nhất định
sẽ hồi đáp!" Nhìn biểu cảm kỳ quái của Mục Vân, hai nữ thoáng xấu hổ, Vũ Anh
chắp tay hướng Mục Vân, ôn nhu hỏi.

" Mục Vân, Á La thành!" Mục Vân ngắn gọn đáp, tại Hoang Châu hắn nhận thức
không nhiều, chỉ mới vòng vòng đi qua vài địa phương bên trong Á La thành mà
thôi nên cũng không dám mạnh miệng phán bừa.

" Cái gì? Mục gia Á La thành sao? ".

Hai nữ chấn kinh, quả thực trong Á La thành có một cái đại gia tộc họ Mục, gia
tộc này trong toàn bộ Á La bình nguyên đều là tồn tại thuộc vào hàng đại cự
phách, ngay như ở trong Hoang Châu thì Mục gia vẫn rất có tiếng tăm, sở dĩ hai
nàng nhận biết là vì Phượng Hoàng thành cùng Á La thành giáp ranh, bá tánh
song phương thường xuyên qua lại, giao thương buôn bán.

" Khó trách tại sao hắn lại cường đại đến vậy, thì ra là đệ tử Mục gia!" Vũ
Yến khiếp sợ liếc mắt nhìn Mục Vân, đáy lòng thầm nghĩ.

Tiểu Mẫn ban đầu nghe cũng có chút giật mình, bất quá, nàng rõ ràng thân phận
hắn, Tiểu Mẫn cười tinh nghịch hướng Mục Vân nháy mắt nói :" Thì ra là Mục đại
công tử a!".

Mục Vân xấu hổ gãi đầu, đáy lòng kêu khổ :" Nói bừa một cái địa danh liền đúng
ngay đại gia tộc, số ta quá nhọ, có muốn điệu thấp, muốn khiêm tốn một chút
cũng khó khăn a!".

Nhìn thái độ kích động như người hâm mộ gặp được thần tượng của hai tiểu nữ
nhân họ Vũ, Mục Vân bất đắc dĩ che miệng, ho khan nói:" Đúng là Mục gia rồi,
nhưng ta chỉ là đệ tử thông thường thôi, không phải thứ gì quá to tát, không
hề có bối phận " Mục Vân phân trần.

" Tu vi công tử chỉ sợ đã đạt đến Đại Võ Sư, chúng ta chưa từng nghe qua trong
Á La thành có vị thiếu niên tài tuấn nào lại kiệt xuất như vậy, ngoại trừ một
người.. Mục Thiên Tề, Mục đại công tử ".

Vũ Yến kích động, trong ánh mắt thiếu nữ thơ ngây hiện lên nồng đậm sự hâm mộ,
bên cạnh nàng, Vũ Anh cũng ngước nhìn Mục Vân bằng ánh mắt tương tự, khuôn mặt
khả ái trắng nhợt, hai má phiếm hồng.

" Mục đại công tử không chỉ kiệt xuất thôi mà còn rất khiêm nhường a! Nữ nhân
Phượng Hoàng thành người người đều thần tượng công tử, hôm nay được tận mắt
nhìn, quả thực là Nhân Trung Chi Long !" Vũ Yến ôn nhu nói, nội tâm cực kỳ
thán phục, trên khuôn mặt lem luốc hiện lên một vệt tơ tình nhàn nhạt.

Mục Vân há hốc mồm, không biết nên phân trần sao cho phải đành liên tục gật
đầu, mặc dù bên ngoài bộ mặt bất biến, vẫn như cũ lạnh băng nhưng đáy lòng lúc
này lại tràn ngập tươi mới, tựa hồ là hoa xuân khoe sắc vậy, tự trách bản thân
quá tài hoa, quá tuấn tú, sống qua hai cái thế giới, hai kiếp nhân sinh mà
quang mang không hề bị che mờ.

" Người như ta đi đến đâu vẫn vậy! Thực ra thì ưu tú quá cũng không tốt a! "
Mục Vân thầm kêu, dặn lòng về sau phải khiêm tốn hơn nữa.

Tiểu Mẫn đứng bên cạnh ôm bụng cười ngặt nghẽo khiến cho Mục Vân chột dạ..Hai
nữ Vũ gia thấy vậy thì nội tâm cực kỳ khó chịu, mới riêng phần mình đưa ra
nhận xét :" Nữ nhân xinh đẹp kia chắc chắn bị khùng! ".

Lúc này thiếu niên bất tỉnh vì mất máu cũng vừa vặn hồi tỉnh, hắn chật vật lết
đến bên cạnh Mục Vân thần sắc cung kính, ôm quyền nhỏ giọng:" Võ Tu
Văn...Phượng Hoàng thành, đa tạ Mục đại công tử cứu giúp !" Thanh âm khàn khàn
nhưng có thể nghe ra được sự sùng bái mãnh liệt trong từng câu từng chữ.

Võ Tu Văn cùng Mục Thiên Tề đồng trang lứa, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng uy
danh Mục Thiên Tề như sấm nổ bên tai, đáng lý ra người trẻ đối với kẻ tài tuấn
hơn mình phải ôm lòng đố kỵ mới đúng, nhưng Võ Tu Văn hướng Mục Thiên Tề lại
vô cùng sùng bái, loại sùng bái này là hoàn toàn chân thật, hắn vô tình đem
đối phương tạc thành một ngọn núi thật lớn đặt ở trước mặt, kỳ vọng bản thân
một ngày có đủ sự kiên định, đủ dũng khí để vượt qua.

Võ Tu Văn tư chất trung phẩm, mười sáu tuổi Võ Sĩ hậu kỳ, trong đám người trẻ
cũng được liệt vào hạng người cao đẳng nhưng bản thân hắn lại kém Mục Thiên Tề
đến hai cái đại cảnh giới, cách nhau cả một cái rãnh trời, sự đố kỵ của người
trẻ chỉ phát sinh đối với kẻ mạnh hơn mình, kẻ nhanh hơn mình vài bước, còn
nếu đã hoàn toàn siêu việt thì đố kỵ đồng nghĩa với chuốc nhục vào thân.

Mục Vân không được tự nhiên cho lắm, đáy lòng có chút đắng chát, khoe khoang
trên danh nghĩa người khác không phải là thú vui của hắn, bất quá, làm người
thấu đáo, nhìn sự sùng bái mãnh liệt của Võ Tu Văn, hắn ngược lại rất khâm
phục đối phương, thầm nhắc nhở bản thân: Đó cũng là một cái tính cách tốt đáng
để học hỏi.

Mục Vân lấy từ bên trong túi chứa đồ ra hai lọ thuốc, một bôi, một uống, đều
là thành tựu y học địa cầu thế kỷ 23, mặc dù không dám nói trị được bách bệnh
nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Hai nữ chỉ trầy xước ngoài da nên không cần phục dụng, Võ Tu Văn rối rít cảm
ơn, lại hướng phía Mục Vân tiếp tục ôm quyền.

Mục Vân vốn cẩn trọng, lúc còn tại địa cầu càng là mộng tưởng về sau thi vào
đại học y dược chữa bệnh cứu người, mặc dù ước mơ chưa thực hiện được nhưng
trong cuộc sống thường ngày hắn cũng rèn luyện cho mình một thứ phẩm chất gọi
là y đức, nên khi Võ Tu Văn định đổ hết thuốc vào mồm nuốt thì Mục Vân lớn
tiếng can ngăn.

" Chưa ăn không được uống thuốc! Đau bao tử a! " Mục Vân quắc mắt nhìn Võ Tu
Văn, vẻ mặt không hài lòng.

" Còn như vậy!" Bốn người ngơ ngác, Tiểu Mẫn trong vấn đề này tự nhiên rất tin
tưởng Mục Vân, bởi hắn là người Cổ Vực mà người Cổ Vực thì rất giỏi về Luyện
Khí, Luyện Dược.. " Chưa ăn không được uống thuốc!" Tiểu Mẫn lẩm bẩm, âm thầm
ghi khắc.

Bất quá, thương thế Võ Tu Văn quá nặng, càng để lâu càng thêm bất lợi mà trong
Trì Vân sâm lâm này muốn kiếm được đồ ăn không phải dễ dàng, Huyết Dực Bức
Vương tuy nhiều nhưng thân mang cực độc không thể dùng làm thực phẩm.

Mục Vân suy nghĩ, rốt cuộc lấy từ bên trong túi trữ vật một miếng thịt lớn, là
thịt yêu thú mà sáng hôm nay hắn tự tay bắn hạ, nửa canh giờ tẩm ướp gia vị,
lúc này lò vi sóng vừa mở, lập tức mùi thịt nướng thơm lừng xộc thẳng vào mũi,
Tiểu Mẫn kinh nghi nhìn thứ đồ vật lạ lẫm có thể không dùng lửa mà nướng chín
thịt kia, đáy lòng triệt để rung động :" Lại là một thứ pháp khí cổ quái ".

" Thịt nướng, các ngươi ăn đi, thiếu chút gia vị, nhưng không sao, vẫn rất
thơm ngon " Mục Vân cười, cắt miếng thịt ra thành năm phần, chia đều cho mỗi
người.

Võ Tu Văn cùng hai nữ Vũ gia vừa ăn vừa cảm khái, đều công nhận đây là món
thịt nướng ngon nhất mà bọn họ từng thưởng thức.

Tiểu Mẫn lại tỏ ra cực kỳ thích thú, đối với Mục Vân lại có thêm nhận biết.

Năm người trở về sơn động, Võ Tu Văn điều tức trị thương, tam nữ ngồi xung
quanh bếp lửa hàn huyên tâm sự.

Trăng sáng sao thưa, Trì Vân sâm lâm tịch mịch ninh tường, tiếng côn trùng kêu
đêm rả rích gợi cho con người cái cảm giác thê lương khó tả, nhất là kẻ tha
hương thất lạc thân bằng như hắn, đáy lòng càng thêm cô độc.

Mục Vân ngồi bên cửa động ánh mắt vô thần hướng bầu trời xa xăm, nội tâm dâng
lên thổn thức :" Cha Mẹ, Muội! Các người vẫn tốt có đúng không? Tuyệt đối
không được xảy ra chuyện gì..Nhất định phải đợi ta, cả nhà bốn người chúng ta
sẽ quay lại cố hương.. Quây quần vui vẻ.

Mẹ! Hài tử thèm bữa cơm gia đình..

Cha! Ta không giận người nữa..Đánh rất đúng, là hài tử bướng bỉnh..

Muội! Ca không tranh dành đồ ăn với muội đâu!".

Mục Vân vừa nói vừa sụt sùi nấc nghẹn, lệ ngắn doanh tròng.

Ai quy định nam nhân thì không được khóc? Nước mắt sinh ra là để chảy chứ
không phải để cất giữ trong lòng, chung quy thì bản thân Mục Vân cũng chỉ là
hài tử, có mạnh mẽ đến đâu vẫn rất cần sự bảo bộc của trưởng bối.

" Hoang Châu mênh mông mà bước chân ta quá ngắn, giữa biển người này như mò
kim đáy bể! Cha, mẹ.. Các người đợi hài tử hai năm, hai năm là đủ để ta đạp
khắp Hoang Châu " Mục Vân xiết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên kiên quyết.

Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy thèm khát thực lực như lúc này, hiển nhiên con
người ta nếu tìm ra được mục đích truy cầu thì nội tâm lập tức sẽ trở nên vô
cùng phấn chấn.

Mục Vân nhìn trời, đầu óc mông lung.


Tu tiên hiện đại, hài hước nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nhiệt huyết,
máu tanh.

Cầu đề cử, cầu Kim Phiếu.


Siêu Sao Tu Chân Giới - Chương #7