Người đăng: MucVan
Tiếng súng tạo ra oanh động quá lớn, không những thế còn liên tục nổ vang, tựa
hồ muốn xé toang cả Trì Vân sâm lâm, một vài đầu Huyết Dực Bức Vương vì giật
mình mà lăn đùng ra chết lâm sàng, số còn lại phát hiện được sự tồn tại của
Mục Vân cùng Tiểu Mẫn thì đồng loạt thay đổi phương hướng.
Mấy chục con dơi to lớn, trên thân phát ra nồng đậm huyết khí, hung hăng nhằm
hướng Mục Vân gào thét công kích tới, lúc này khoảng cách so với chiến trường
trước đó đã được thu ngắn lại, chỉ còn hơn trăm bước chân.
Cả bầu trời bị hồng quang che phủ, đứng bên dưới mới cảm nhận được rõ ràng có
một luồng uy áp mãnh liệt đang lan tràn, ràng buộc lấy bốn phía không gian, là
kinh thiên sát khí, chỉ riêng âm bạo từ tiếng đập cánh phát ra thôi cũng đủ
khiến cho người ta phải run sợ.
Mục Vân không vội, đám dơi này mặc dù hung dữ nhưng vẫn còn thua xa những yêu
thú hắn từng giết qua tại Á La bình nguyên, mà gần đây nhất là ngoại vi Trì
Vân sâm lâm này.
Huyết Dực Bức Vương hình như đã bỏ qua cho một nam hai nữ, sự chú ý dần được
chuyển dời sang địa phương nơi Mục Vân cùng Tiểu Mẫn đang đứng.
Huyết Dực Bức Vương mặc dù linh trí không cao nhưng có thể nhìn ra trong ánh
mắt bọn chúng là nồng đậm kiêng kị, kiêng kị đối với hai tên địch nhân nhân
loại thình lình xuất hiện, cũng có thể bởi vì thủ đoạn của Mục Vân vừa thể
hiện là quá mức khủng bố.
" Mẫn Mẫn! Cẩn thận !" Mục Vân liếc mắt nhìn Tiểu Mẫn, ôn nhu nói, cách xưng
hô này nhất thời bộc phát, bất quá, Mục Vân cảm thấy như vậy vô cùng dễ
thương, hắn thầm nhủ về sau sẽ áp dụng, xưng hô cho thân thiết.
" Ừm!" Tiểu Mẫn có chút bối rối, nàng nhẹ gật đầu, liền sau đó ngọc kiếm vẽ ra
trước mặt một vòng bán nguyệt đẹp mắt, kiếm quang chớp động, nàng lại dẫm mạnh
chân lên mặt đất đẩy thân thể lăng không tầm năm trượng độ cao, uyển chuyển
chém ra một kiếm, động tác vô cùng mỹ diệu.
Một kiếm này kết hợp với Võ Sư tu vị nên lực lượng bạo phát là tuyệt đối không
tầm thường, hai đầu Huyết Dực Bức Vương ở gần nàng nhất trực tiếp bị kiếm khí
chém bay đôi cánh, cả người như tảng đá hung hăng rơi xuống nện thẳng lên mặt
đất, miệng phát ra từng đợt thanh âm rên rỉ.
Một kiếm lại một kiếm, chiêu thức tựa hồ mây trôi nước chảy, dưới ánh trăng
bàng bạc, Tiểu Mẫn y phục tinh khiết, khí chất thanh thuần như đang nhảy múa,
nhìn vũ mị vô cùng.
" Tuyệt!" Mục Vân thầm hô, chiến khí theo đó lăng thiên quật khởi, súng lớn
được hắn thẳng tay vứt vào bên trong túi chứa đồ, Mục Vân muốn sử dụng cỗ lực
lượng thể nội thuần túy cho trận chiến này.
" Pháp khí đâu? Có thứ gì cho ta mượn đánh xem !" Mục Vân lớn giọng kêu, khi
ánh mắt vừa đảo xung quanh còn chưa kịp thu hồi thì hơn mười đầu Huyết Dực Bức
Vương đã nhanh chóng ập xuống, hàng chục cặp vuốt sắc nhọn bủa vây như muốn xé
xác Mục Vân.
Tay không tấc sắt, vốn dĩ quá phụ thuộc vào súng đạn cho nên giờ phút này Mục
Vân tỏ ra cực kỳ thụ động, hắn lách mình ngồi xuống mặt đất, ôm đầu cố gắng
tránh né, đồng thời song thủ hung hăng thọc thẳng vào túi chứa đồ rút ra một
cái chảo lớn, trong hoàn cảnh đó Mục Vân tự nhiên không có quyền lựa chọn.
May mắn thứ hắn rút ra không phải là lò vi sóng hay nồi áp suất, nếu là một
cái tủ lạnh thì mọi chuyện hẳn đã đi rất xa.
Ý thức vừa động, trong đan điền võ khí cuồng bạo như thủy triều được Mục Vân
dụng tâm điều khiển, ban đầu còn có chút chưa quen thuộc, bất quá, bản thân
hắn tựa hồ rất có thiên phú trong việc này, chẳng mấy chốc mà thủ pháp trở nên
cực kỳ khéo léo, những loại pháp quyết Mục Vân tình cờ bắt ra hình như là
những động tác đã thuộc về bản năng vậy.
Võ khí màu xanh nhạt cương mãnh vô cùng, từ bên trong đan điền gào thét tràn
ra song thủ, hai tay Mục Vân lấp loé thanh quang, chiếc chảo đen cũng được võ
khí gia trì mà phát sáng rực rỡ.
Mục Vân gầm nhẹ, thân thể cực tốc di chuyển, hai chân dẫm mạnh đẩy thân thể
lăng không lên cao năm trượng, một chảo vỗ ra, thanh quang ngập trời, tư thế
vừa rồi chính xác là tư thế của những golf thủ địa cầu, bản thân hắn luôn cảm
giác động tác này vô cùng quý phái.
" Binh..Ầm..Ầm! " Một tràng tiếng nổ lớn vang lên, chiếc chảo đen vốn choán
gió dưới động tác golf thủ cùng cú đập như trời giáng của Mục Vân khiến cho
khoảng không phía trước vậy mà triệt để bị xé toạc, bốn phía hư vô kịch liệt
vặn vẹo, mười đầu Huyết Dực Bức Vương đồng thời bị cỗ đại lực thổi bay, có con
nhục thân nổ bạo, số còn lại nện thẳng lên những gốc đại thụ gần đó, huyết
nhục be bét.
Một chảo lại một chảo vỗ ra, mạnh như long tượng nhanh tựa lôi đình, mùi vị
máu huyết cực kỳ kích thích, đây là lần đầu tiên Mục Vân trực tiếp chém giết,
cảm giác như cả người được phát tiết, toàn thân nổ tung, bao nhiêu tủi nhục,
ấm ức suốt sáu tháng trời lưu vong đều tại trong những cú đập chí mạng kia
theo nhau tan biến.
Toàn thân nóng bỏng, tựa hồ có một luồng nhiệt hoả đang xông phá đỉnh đầu,
hoặc giả toàn thân hắn đang trầm trong nham tương trì, càng đánh Mục Vân càng
sung sức, tâm trí thư thái vô cùng.
" Đây là sức mạnh của võ tu Hoang Châu sao?" Mục Vân kinh hỷ, hắn không cần
biết thực lực hiện tại của mình là gì, chỉ biết bản thân đã trở nên mạnh mẽ
gấp hàng chục lần quá khứ, nếu lúc này trở lại địa cầu mặc dù còn không dám tự
xưng đánh khắp thiên hạ vô địch thủ nhưng nhất định cũng sẽ là một bậc đại
tông sư võ học đương thời.
Một nam hai nữ từ đằng xa nhìn lại, trên khuôn mặt đều không che dấu sự khiếp
sợ, khiếp sợ trước thực lực cùng sự điên cuồng của Mục Vân.
Tiểu Mẫn cũng ngừng đánh, khuôn mặt xinh đẹp ngơ ngác, ánh mắt tập trung đến
chiếc chảo lớn trên tay Mục Vân :" Toàn là pháp khí cổ quái, Mục Vân kia tựa
hồ cầm rất nhiều, rất giàu có a!".
Tiểu Mẫn kinh nghi, vốn xuất thân trong một đại thế gia, chưa bao giờ nàng cảm
thấy tự ti về vấn đề vật chất như lúc này.
" Thiếu niên kia có lẽ cũng là tân sinh tham gia khảo hạch, bất quá thực lực
của hắn mạnh mẽ vô cùng " Hai nữ nhìn nhau trầm mặc nói, nội tâm âm thầm dâng
lên cảm kích.
Thiếu nam còn lại bởi thương thế quá nặng mà ngã vật trên mặt đất, ánh mắt vô
hồn nhìn phương hướng Mục Vân, chật vật chắp tay, thều thào nói :" Cám ơn!".
Mục Vân chỉ chăm chăm chém giết mà không thèm quan tâm đến biến hoá cảm xúc
của những người xung quanh, y phục vừa mới được thay lúc tối đã ướt đẫm bởi
máu tươi, mái tóc húi cua nhuộm vàng cũng lấm lem huyết nhục, rõ ràng sự điên
loạn của con người bị yếu tố này trực tiếp chi phối.
Trong mắt Mục Vân thì Huyết Dực Bức Vương không còn là yêu thú thông thường mà
là địch nhân chân chính, bản thân hắn xưa nay vẫn vậy, cái tính cách sát phạt
đã được mài đúc từ thế giới địa cầu, hắn có lương tri, có đầy đủ lòng trắc ẩn,
nhưng một khi lâm trận thì chỉ có ngươi sống ta chết.
Hơn mười đầu Huyết Dực Bức Vương còn lại bị khí thế của Mục Vân đánh cho tan
tác, bọn chúng khát máu cũng xa xa không bằng Mục Vân, trong ánh mắt lúc này
là sự cầu xin, có thể nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ trên thần sắc.
Một chảo cuối cùng vỗ ra, Trì Vân sâm lâm bỗng dưng im bặt, trên mặt đất nằm
la liệt xác Huyết Dực Bức Vương, hơn một trăm con toàn bộ đều bỏ mạng, bảy
phần trong số đó là do một tay Mục Vân sát hại, đến cơ hội đào tẩu cũng không
có.
Mục Vân thở dốc, mất mấy cái hơi thở lấy lại bình tĩnh, lúc này mới cảm nhận
toàn thân tanh tưởi, thu chảo lớn vào túi chứa đồ, đạp lên xác Huyết Dực Bức
Vương tiến về địa phương nơi Tiểu Mẫn đang đứng.
" Mẫn Mẫn! Không sao chứ?" Mục Vân nghiêng người quan sát một vòng, ôn nhu
hỏi.
" Ta không sao, Mục Vân! Thứ pháp khí vừa rồi ngươi dùng là gì? Nhìn rất lạ
mắt! " Tiểu Mẫn vẻ mặt kích động, tò mò hỏi.
" Hắc Kim Thần Phủ a, một món pháp khí cực kỳ lợi hại, là ta hữu duyên mua
được trong chợ lớn ở Cổ Vực, tương truyền do một vị Luyện Khí tông sư dùng vẫn
thạch thiên ngoại rèn đúc mà thành, ngoài là pháp khí chiến đấu ra còn có thể
dùng để nấu ăn, luyện dược.. " Đáy lòng cười thầm, từ một cái chảo cũ mà Mục
Vân đã biến tấu nó lên hàng thần khí.
Thanh âm oang oang, ba người kia mặc dù toàn thân đau nhức cũng không thể
không tập trung hóng hớt, pháp khí đa năng như vậy ở Hoang Châu tuyệt đối là
độc nhất vô nhị.
" Chưa hết, nó còn có thể dùng để che mưa che nắng, làm khiên đỡ, thậm chí là
chống lại thiên kiếp a! " Mục Vân tiếp tục múa mồm, vẫn cảm thấy những điều
mình nói ra không quá xa rời thực tế.
Ba nữ trợn mắt, ngay cả thiếu niên chuẩn bị hôn mê do mất máu thời điểm này
cũng không quên ồ lên một tiếng tán thưởng.
" Hắc Kim Thần Phủ còn lợi hại hơn cả Bạch Sắc Trường Minh Đăng a! Người Cổ
Vực rất thú vị, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ đến đó " Tiểu Mẫn kích động nói,
trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một vệt mong chờ.
" Ta có thể tặng nó cho cô !" Mục Vân bĩu môi cười, hào sảng nói.
" Thứ quý giá như vậy ta không dám nhận! " Tiểu Mẫn lắc đầu, phụng phịu, bất
quá, nghe ra thái độ nàng cực kỳ nghiêm túc.
" Tốt! Nếu như nàng cầm cái chảo thúi này tức là chấp nhận cả đời nấu nướng
cho ta.. Làm vị hôn thê của Mục Vân rồi..Mà ta lại chưa chuẩn bị sẵn sàng "
Mục Vân thầm nghĩ, trong lòng hiện lên ý cười.