Ra Tay Tương Trợ.


Người đăng: MucVan

Mục Vân liếc mắt nhìn Tiểu Mẫn, đáy lòng nhộn nhạo thầm hô yêu nghiệt, sau đó
mới chịu chú ý đến tình trạng cơ thể : " Loã lồ vậy sao? Còn rách cả đít !"
Mục Vân xấu hỗ nói.

Trong túi chứa đồ ngoài y phục mang theo từ địa cầu cũng có một vài bộ của thế
giới này, sở dĩ Mục Vân không chịu thay đổi là vì hắn sợ.. Sợ lỡ như tình cờ
cha mẹ đứng ở đâu đó phía xa mà không nhìn ra hắn.

Sáu tháng trung thành với quần cộc áo hoa cho đến hôm nay áo hoa mất dạng cũng
vừa vặn phát hiện quần cộc rách đít, Mục Vân âm thầm kêu khổ.

Tắm rửa, thay xong y phục thì trời chuyển tối, hắn mặc một bộ trường sam màu
tím, đúng là " Đáo giang tùy khúc, nhập gia tùy tục " Chỉ bằng một bộ y phục
Hoang Châu mà khí chất của Mục Vân đã hoàn toàn thay đổi, tựa hồ là di hình
hoán cốt vậy, nếu như người không thâm giao thân thiết sẽ không thể nào nhận
thức được Mục Vân trong cái bộ dạng này.

Tiểu Mẫn có chút kinh ngạc, chỉ mới hơn một canh giờ ngắn ngủi qua đi mà sự
biến hoá của Mục Vân là quá mức dữ dội, phải dùng đến " Nghiêng trời lệch đất
" Để hình dung.

" Hắn cũng không tệ !" Tiểu Mẫn đôi má phiếm hồng, lén lút nhìn Mục Vân nửa
cười nói, đoạn đường này cùng nhau song hành mặc dù thời gian không dài nhưng
từ khi bắt đầu đã có với nhau ấn tượng tương đối tốt đẹp, hơn nữa Mục Vân còn
mang lại cho nàng quá nhiều kinh động, cái nhìn này khác xa dĩ vãng, thuận lợi
đi vào trong tâm thức, nằm tại một chỗ sâu nào đó, đợi ngày cùng nhau lý giải.

Tuổi thiếu niên chuyện cảm tình như mưa mùa hạ, đến đi bất chợt biến hoá cũng
thật nhanh, bất quá cơn mưa này lại mát mẽ, tươi mới, dễ gặp nhưng cũng khắc
sâu, có khi là suốt đời không sao quên được.

" Có lẽ phải kiếm một cái sơn động qua đêm, bên ngoài không được an toàn " Mục
Vân nói, lúc này tà dương chính thức khuất núi.

Thiên không chìm trong bóng tối, cái cảm giác đặc quánh nặng nề này vốn là
người văn minh địa cầu Mục Vân không mấy quen thuộc, ngược lại còn có phần hãi
hùng, hắn liền thọc tay vào túi trữ vật lấy ra một cây đèn pin nhỏ, những thứ
tồn tại trong túi chứa đồ của Mục Vân đa phần đều hoạt động bằng năng lượng
mặt trời, cho nên Mục Vân chỉ sợ hư hỏng về lâu về dài mà không sợ cạn kiệt.

Ánh sáng đèn pin vừa phải, không quá chói mắt, xuyên phá hư vô phía trước tạo
thành một đầu quang trụ, Tiểu Mẫn đối với cây đèn pin cực kỳ kích thích, đây
là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy một loại pháp khí kỳ lạ đến vậy, nếu
không ngại mình là tiểu thư khuê các thì nàng đã một hai nài nỉ Mục Vân nhượng
lại cho bằng được.

" Bạch Sắc Trường Minh Đăng! Người Cổ Vực chế tạo ra những món pháp khí tuy cổ
quái nhưng cực kỳ thực dụng " Tiểu Mẫn thích thú nói.

Cái tên Bạch Sắc Trường Minh Đăng là do Mục Vân thuận miệng bịa ra, trong túi
chứa đồ của hắn còn rất nhiều thứ vật dụng thông phẩm của địa cầu mà nếu đặt ở
Hoang Châu này rất có khả năng lại trở thành những món pháp khí cổ quái.

Nhìn vẻ mặt say mê của Tiểu Mẫn, Mục Vân càng thêm quả quyết :" Trong túi trữ
vật còn lại rất nhiều thứ, từ gia dụng đến dân dụng, súng ống đạn dược cũng
không thiếu, nếu như phải tồn tại ở thế giới này lâu dài nhất định phải tìm
cách thích nghi thật tốt ".

Hắn dự định về sau làm một chuyến đi buôn, xem như lấy pháp khí ngoại vực đem
ra cùng vật phẩm của võ tu Hoang Châu trao đổi.

" Kia có một cái động phủ! " Tiểu Mẫn cầm trên tay Bạch Sắc Trường Minh Đăng
kích động hô lớn, quả thực bên phải cách vị trí hai người bọn họ tầm trăm bước
chân có một cái hang động nhỏ lộ thiên.

Lúc này hạo nguyệt treo cao, bầu trời trong trẻo dị thường, ánh trăng nhàn
nhạt phủ xuống tầng tầng như sương bạc nhu hoà mát mẽ, ở dưới nhìn lên tầm mắt
bị tán rừng che mất càng cảm nhận được bên trên thiên không mênh mang đại khí,
mặc dù chỉ là ảo cảnh thế nhưng lại chân thực đến trình độ khiến cho người ta
phải giật mình.

Trong cánh rừng thi thoảng vọng lại một vài tiếng phi cầm lệ minh, đôi lúc là
dã thú cuồng khiếu.

Hướng sơn động đi đến, một con đường nhỏ hình như đã được ai đó phát quang,
cửa động mở sẵn, bên trong còn toả ra hơi ấm, Mục Vân nắm lấy tay Tiểu Mẫn ra
hiệu chậm lại, Tiểu Mẫn hiểu ý vội tắt cây đèn pin, cả hai cùng ngưng thần
nhìn vào cửa động, ánh sáng le lói.

Sơn động này không lớn chỉ vừa đủ cho vài người dung thân, ngoài bếp lửa đang
cháy dỡ tuyệt nhiên không thấy bất kỳ ai.

" Ba người. Bọn họ vừa mới rời đi " Tiểu Mẫn âm trầm nói, Mục Vân cũng có thể
cảm nhận được ba luồng khí tức khác biệt, dư âm vẫn còn rất rõ ràng.

" Đi vào không?" Tiểu Mẫn nhỏ giọng hỏi Mục Vân.

" Vào, nếu như bọn họ quay lại, lúc đó nói một tiếng cũng không muộn, sơn động
này vừa đủ cho năm người, bên ngoài trời trở lạnh, vừa vặn có bếp lửa " Mục
Vân gật đầu đáp.

Cửa động khá thấp, muốn bước vào buộc phải cúi gập người, mùi vị ẩm mốc bị
nhiệt hoả đốt cháy vẫn còn dư thừa chút ít vương vãi trong không khí, Mục Vân
che miệng ho nhẹ, nói :" Hôm nay nghĩ ngơi, ngày mai lại lên đường, mặc dù đã
vượt qua khảo hạch nhưng chỗ sâu Trì Vân sâm lâm vẫn còn rất nhiều điều thú
vị, biết đâu lại chứa đựng cơ duyên gì ".

" Ừm!" Tiểu Mẫn gật đầu, hai người đối diện ngồi quanh bếp lửa, tâm tình riêng
biệt không ai nói với ai thêm một lời nào.

Mục Vân từ sau khi vượt qua Tam Thốn Kiều ngoài thể lực, thể chất thăng hoá,
hắn còn ẩn ẩn cảm giác được bên trong đan điền có một cỗ lực lượng khủng bố
dùng không hết, mà bản thân hoàn toàn có thể triệu hoán mỗi khi cần.

Đáy lòng kích động, tuy đối với võ tu chức nghiệp này Mục Vân không thực sự
khao khát, nhưng thực lực bất ngờ thăng tiến mạnh mẽ cũng khiến cho mộng tưởng
về con đường quay trở lại địa cầu của hắn càng ngắn thêm đôi chút.

Lúc này từ bên ngoài cánh rừng bỗng nhiên vang lên từng tràng tiếng thét dài
thê lương, Mục Vân cùng Tiểu Mẫn thoáng giật mình, cảm giác có một luồng khí
lạnh đang chạy dọc sống lưng, cả hai đồng thời hướng mắt nhìn ra.

Thương khung sáng tối bất phân, không thể quan sát bằng mắt thường nhưng dễ
dàng nghe được trận trận âm bạo dữ dội từ bốn phương tám hướng đang mãnh liệt
cuốn tới, đại thụ lay động, là thanh âm của một loài sinh vật nào đó, hàng
trăm hàng ngàn cá thể đồng thời vỗ cánh, điệp gia mà tạo thành âm lực.

Tiếng hét im bặt, bên ngoài lúc này vọng lại thanh âm giao thủ, tiếng binh khí
leng keng, kiếm quang phiêu động tựa hồ đom đóm đầy trời, Mục Vân nắm trên tay
súng lớn, kính hồng ngoại nhìn xuyên thấu màn đêm, xuyên qua lớp lớp tàn cây.

Tầm ngàn trượng trước mặt có ba cái nhân ảnh một nam hai nữ đang cùng với một
đám Huyết Dực Bức Vương số lượng trên trăm con kịch liệt triển khai ác chiến.

Huyết Dực Bức Vương là một loài dơi khát máu lớn hơn đầu người, răng nanh chứa
độc, tứ chi sắc bén như dao, trong cánh rừng đại thụ san sát cực kỳ chật chội
này chỉ một vài con thôi đã rất khó đối phó, huống hồ số lượng là hàng chục,
hàng trăm?.

Sự hung ác đến từ mỗi cá thể tạo thành uy áp ngập trời theo nhịp vỗ cánh nhất
tề ép xuống khiến cho bốn phía không gian xao động, một vài ngọn đại thụ yếu
ớt lập tức bị phong bạo bẻ gãy ngọn, cát bay đá chạy.

Một nam hai nữ này cũng là thiếu niên trạc tuổi Mục Vân, người nam phương phi
cao lớn, anh tuấn cực kỳ, lưng hắn đeo một cái xa luân màu trắng bạc, tay cầm
đoản kiếm đang cùng với đám Huyết Dực Bức Vương chật vật chém giết.

Cứ mỗi kiếm chém ra liền có một đầu Huyết Dực bị kiếm khí cắt lìa thân thể rơi
xuống mặt đất, bất quá Huyết Dực Bức Vương số lượng đông đảo, thủ đoạn lại
tinh ranh, bọn chúng không giáp công, không vội vàng mà thừa cơ lúc thiếu niên
mất tập trung, dùng móng vuốt sắc nhọn đánh vào chỗ yếu hiểm.

Y phục nát bươm, huyết nhục mơ hồ, da đầu cũng bị lột xuống từng mảng lớn, máu
tươi chảy đầy mặt, có lẽ thiếu niên kia không thể trụ được lâu thêm nữa.

Phía đối diện hai thiếu nữ cũng đang co cụm quay lưng vào nhau, bị một đám hơn
ba chục đầu Huyết Dực Bức Vương vây lấy, bốn phía phong bạo ù ù, trên cơ thể
bắt đầu xuất hiện vết thương, khuôn mặt hai nàng dần dần chuyển sang tái nhợt.

Đứng từ xa quan sát, Mục Vân cực kỳ động dung, cảnh tượng này nếu nói hư ảo
thì trên đời tuyệt nhiên không có thứ gì là chân thực, chỉ cần qua thêm mấy
chục cái hơi thở nữa thôi thiếu niên kia nhất định sẽ bị hành hạ đến chết, giả
như Trì Vân sâm lâm là hư ảo thì tất cả những sự vật hiện hữu bên trong ngoại
trừ nhân loại cũng phải là hư ảo mới đúng, nhưng nhìn sự hung tàn khát máu của
những đầu Huyết Dực Bức Vương kia mà cảm giác rợn người.

Hàng chục cặp mắt đỏ lòm tựa đèn dầu đang nhìn chằm chằm ba cái nhân ảnh như
muốn ăn tươi nuốt sống, răng nanh trắng hếu, móng vuốt loé lên thiết mang sắc
lạnh.

Mặc dù đã cực kỳ suy yếu, thở không ra hơi, hai chân run rẩy như muốn ngã quỵ
nhưng thiếu niên dứt khoát không chịu buông xuôi, đôi mắt đỏ đục, hai hàm răng
nghiến chặt vào nhau gầm nhẹ khu động song thủ đến cực hạn, kiếm chiêu chém ra
tuy có phần hoảng loạn nhưng thi thoảng cũng hạ sát được một vài đầu Huyết Dực
Bức Vương, bất quá, thương thế thiếu niên càng lúc càng nặng, máu tươi theo
mười đầu ngón tay rơi xuống mặt đất, loang lỗ một vùng.

Phía đối diện song nữ cũng chật vật không kém, ngay thời điểm tưởng chừng
tuyệt vọng thì một tràng tiếng nổ lớn vang liên liên tiếp, âm lực cuồng bạo
như lôi âm, cơ hồ muốn xé toang cả Trì Vân sâm lâm vậy.

Hơn mười đầu Huyết Dực Bức Vương như trái chín từ trên cây vô lực rụng xuống,
vùng ngực bị đầu đạn xuyên thủng, Mục Vân vừa phi thân vừa ngắm bắn, thủ đoạn
tựa lôi đình, phía sau lưng hắn Tiểu Mẫn cũng rút ra ngọc kiếm, động tác uyển
chuyển, kiếm mang chớp giật.


Siêu Sao Tu Chân Giới - Chương #5