Biến Hoá Kinh Người.


Người đăng: MucVan

" Tiểu Mẫn qua được, không có lý do gì lão tử không đi được " Mục Vân xiết
chặt nắm tay gầm nhẹ, sự so bì đáng xấu hỗ này lại vô tình trở thành một loại
tín niệm, bất quá, Mục Vân quên mất bản thân hắn chỉ là một phàm nhân còn Tiểu
Mẫn dù gì cũng là Võ Sư cảnh giới, thực lực giữa hai người bọn hắn trên cơ bản
đã có sự khác biệt rất lớn.

Bước chân đầu tiên phải khó khăn lắm mới nhấc lên được, nhưng để đặt xuống
càng khó hơn gấp bội phần, Mục Vân cảm giác đầu hoa mắt choáng, não hải vù vù,
bốn phía xung quanh không khí vặn vẹo, dần dần xuất hiện những sợi tơ bàng bạc
tựa hồ là một loại pháp tắc nào đó mang tính chất trói buộc tạo thành tầng
tầng bích chướng cố tình ngăn cản, làm chậm đi mọi hành động của Mục Vân.

Toàn thân bắt đầu xuất hiện cảm giác mỏi mệt, loại mỏi mệt này là tứ chi vô
lực, sinh khí tiêu thất như vừa trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh vậy,
não hải trống rỗng, trong tròng mắt tơ máu dày đặc, Mục Vân thở dốc cắn chặt
răng dồn hết sức bình sinh bước xuống một bước.

Một bước bước ra, khi chân phải chạm đến Tam Thốn Kiều, sát na, trong cơ thể
Mục Vân đồng thời vang lên hàng loạt tiếng nổ nhẹ, đại biểu bản thân hắn vừa
mới nhất cử vượt qua cực hạn của chính mình, cơ hồ gông cùm xiềng xích được
giải khai phá bỏ mà cảm giác mỏi mệt cũng tiêu tan đi không ít.

" Chút chuyện cỏn con này há làm khó được lão tử " Mục Vân hừ lạnh, tự tin
nhấc chân bước ra bước thứ hai.

Lập tức không khí xung quanh kịch liệt vặn vẹo, bốn phía hư vô vậy mà đùng
đoàng chấn động, phong bạo thét gào, một cỗ đại lực to lớn từ trên bầu trời
hung hăng ép thẳng xuống đỉnh đầu Mục Vân, sát na, cảm giác như đang gánh vác
trên vai cự thạch ngàn cân vậy.

Không chịu đựng được quá một hơi thở, cả người Mục Vân chùng hẳn xuống, triệt
để quỵ gối quỳ tại bên trên Tam Thốn Kiều, may mắn là cây cầu này rộng hơn
vòng tay một người ôm, nếu không thì Mục Vân đã bị ép đến rơi vào bên trong
dòng sông rồi.

Khoé miệng tràn ra máu tươi, khảo hạch này nhìn thì đơn giản mà mức độ khó
khăn không ngờ lại kinh khủng như vậy, cơ hồ chỉ dành riêng cho võ tu còn với
phàm nhân, dù thể chất có mạnh mẽ đến bao nhiêu cũng vô pháp chống chịu thời
gian dài.

Toàn thân run rẩy, không còn là mệt mỏi thông thường nữa, thay vào đó là đau
nhức đến cùng cực, cơ bắp, gân cốt như muốn nổ bạo, máu huyết ứ trệ, nội nhiệt
bạo tăng khiến cho mồ hôi ướt đẫm, tảng đá ngàn cân vẫn đè ép đỉnh đầu.

Mục Vân hung hăng phun ra một búng máu lớn sau đó đưa tay quệt ngang miệng
nhếch môi gầm nhẹ.

" Tiên sư bà ngoại đứa nào bày ra cái trò khốn kiếp này, muốn giết người a!
Phải chi thi thố văn chương, đánh cờ nhảy dây ôn nhu một chút.. Hoặc giả tự
nhiên- xã hội các môn.. Tự luận, trắc nghiệm đều tốt.. Ta chuyên gia trắc
nghiệm ".

Mục Vân cắn răng thở hồng hộc như trâu leo dốc, đây không phải khảo hạch gì mà
là một loại cưỡng ép, bắt buộc người ta phải triệt để quy phục.

Trên trán gân xanh chi chít, trong mắt tròng trắng đã hoá thành màu đỏ đậm,
bản thân hắn đối với Đông Hoang Tông chỉ có hứng thú mà không phải nhất tâm
truy cầu cho nên việc có vượt qua khảo hạch hay không cũng không phải thứ gì
quá to tát.

Nếu như hôm nay đi một mình có lẽ Mục Vân đã sớm văng tục bỏ cuộc, thế nhưng
bờ bên kia Tiểu Mẫn lại tỏ ra hết sức nhiệt tình, nàng hò hét kêu gào, khi thì
kích động nhảy tưng tưng, lúc lại thất thần như lâm vào trầm mặc, cũng không
biết nàng đang suy nghĩ điều gì, chỉ có thể cảm nhận được, nàng đang tích cực
cỗ vũ cho Mục Vân.

" Nhìn cách hắn vượt Tam Thốn Kiều khó khăn như vậy có lẽ là do đặc thù thân
phận linh giả Cổ Vực " Tiểu Mẫn thầm nghĩ.

Mục Vân phun máu tươi nàng thấy, hắn bị ép đến quỵ gối không thở được nàng
cũng rõ ràng, tất cả những biểu cảm đó không thể làm giả được, nhất là dị biến
đang phát sinh trên Tam Thốn Kiều.

Lúc này phong vân quay cuồng hình thành nên âm bạo, bốn bề không gian bị bóp
méo đến dữ tợn, thậm chí còn xuất hiện một vài đạo thiểm điện ẩn ẩn chạy ngang
dọc, thi thoảng lại va chạm vào nhau rồi nổ tung, ầm ầm tựa như tiếng sấm rền.

" Không phải võ tu không thể vượt Tam Thốn Kiều, thứ lực lượng bài xích này
chính là một hình thức tương tự thiên đạo trong tu chân tiểu thuyết!".

Mục Vân nói thầm, thời gian ở địa cầu hắn cực kỳ có đam mê đối với tu chân
tiểu thuyết, mặc dù mỗi văn giả đều có một cách viết riêng và bối cảnh câu
chuyện cũng hoàn toàn khác biệt nhưng tựu chung lại bất kỳ nhân vật chính nào
xuất hiện cũng không xa rời ý nghĩ nghịch thiên.

Ngay hôm nay trong hoàn cảnh của hắn tự dưng là một cái cốt truyện tốt, kẻ
khác nghịch thiên vì truy cầu thọ mệnh, nghịch thiên vì thực lực, thậm chí là
nghịch thiên để phong thiên nhưng Mục Vân lại khác, nghịch thiên dĩ mộng hồi
hương.. Về quê cũ..Địa cầu.

Điên cuồng, Mục Vân không nghĩ được nhiều, ánh mắt bẩn đục đảo khắp một vòng..
Ngay lúc này trong đầu chỉ có một cái ý niệm duy nhất đó là, vượt Tam Thốn
Kiều đi sang bờ bên kia.

Áp lực mỗi lúc một lớn, trên từng tấc da thịt Mục Vân bắt đầu có dấu hiệu căng
cứng, xương cốt cũng ken két thanh âm nứt vỡ, cỗ đau đớn này không thể hình
dung càng không thể nói rõ bằng lời.

Mục Vân rốt cuộc chỉ là một thiếu niên địa cầu bình thường, người trẻ như hắn,
tâm tính như hắn là loại phổ biến nhất, hiển nhiên không quen chịu đựng thống
khổ, động lực duy nhất khiến cho hắn có thể kiên trì đến thời điểm này chính
là sự kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của người trẻ muốn làm nên kỳ tích.

Làn da bắt đầu xuất huyết, y phục đều đã bị áp lực khủng khiếp xé nát, Mục Vân
quỳ ở đó, trong tròng mắt trắng dã vô hồn mang theo nồng đậm chấp nhất.

Ở bờ bên kia nhìn Mục Vân huyết nhục mơ hồ, y phục bị tàn phá, Tiểu Mẫn chỉ
biết chắp tay cầu khẩn, nàng chưa từng nghĩ vượt Tam Thốn Kiều tưởng chừng như
đơn giản lại khó khăn đến vậy, mà để định trụ cho tới bây giờ qua mấy trăm cái
hơi thở, không biết Mục Vân đã bỏ ra bao nhiêu kiên định.

Loại giằng co này cứ mỗi giây trôi qua thống khổ càng thêm nhiều, áp lực trên
đỉnh đầu đã dữ tợn mà áp lực từ bốn phía không gian càng thêm khủng khiếp, cho
đến một lúc máu huyết trong cơ thể Mục Vân không thể tuần hoàn được nữa, toàn
thân bị phong bế, ý thức dần dần mất đi.

Ngay lúc này tại thể nội bên dưới hạ đan điền thình lình xuất hiện một cái
vòng xoáy màu đen, vòng xoáy theo thời gian càng lúc càng trương lớn chiếm hết
bảy thành diện tích đan điền, tại thời điểm đó một cỗ hấp lực khủng khiếp nhất
tề bạo phát đi ra, cả người Mục Vân hoá thành một cái hắc động không đáy.

Trong thiên địa, võ khí cùng không khí vốn không phân biệt, bằng mắt thường
cũng không thể nào nhìn thấy rõ ràng, dưới cỗ hấp lực mãnh liệt từ cơ thể Mục
Vân lôi kéo, võ khí tự động tách ra, dịch chuyển tuần tự như một con sông nhỏ
bàng bạc, gào thét đổ thẳng vào hắc động, cuồn cuộn dung nhập bên trong thể
nội Mục Vân.

Dị biến trên nói nghe có vẻ dài dòng nhưng thực tế chỉ phát sinh trong vòng
chưa đầy một cái chớp mắt, bản thân Mục Vân thậm chí còn chưa kịp nhận thức
được chuyện gì đang diễn ra.

Mệt mỏi biến mất, đau nhức, thống khổ cũng tự động tán đi Mục Vân cảm giác
toàn thân thư thái, sinh khí tràn ngập, cơ hồ đoạn khoảnh khắc trước đó chỉ là
một hồi tra tấn thể lực.

Bốn phía không gian sớm bình ổn trở lại, áp lực tiêu thất, tâm tình Mục Vân
cũng chầm chậm lắng xuống, hắn run rẩy cố gắng đứng thẳng người, đáy lòng còn
chưa hết kinh sợ, giờ phút này mặc dù chật vật thế nhưng nếu đi quan sát thật
kỹ sẽ thấy, từ hình thể cho đến khí chất bên ngoài tựa hồ so với dĩ vãng đã có
một sự thay đổi hết sức rõ rệt.

Hắn vừa cao thêm một tấc, thân thể cũng to lớn hơn một vòng.

Bờ bên kia Tiểu Mẫn ngây ngốc, nàng là võ tu Hoang Châu tự nhiên hiểu ý nghĩa
sự xuất hiện của hắc động bên ngoài thân thể kia :" Khí tụ đan điền, Võ Sư chi
cảnh..Hắn vậy mà trực tiếp tiến giai Võ Sư bỏ qua cảnh giới Võ Giả " Tiểu Mẫn
khiếp đảm, đây là lần đầu tiên nàng bắt gặp loại chuyện tương tự.

Bởi lẽ Mục Vân vừa mới đột phá cho nên khí tức còn chưa kịp ổn định, Tiểu Mẫn
ẩn ẩn cảm giác được từ cỗ khí tức kia một luồng áp lực nhàn nhạt, như nhất
thời ngộ ra chuyện gì khủng khiếp lắm nàng đưa tay che miệng thảng thốt kêu :"
Võ Sư trung kỳ ".

Hoa dung thất sắc, những gì mà Mục Vân mang lại cho nàng tại thời điểm này là
hoàn toàn nằm ngoài nhận thức, có thể là bản thân Mục Vân may mắn, cũng có thể
thiên đạo công bằng.

Chớp mắt Mục Vân đã đứng bên cạnh Tiểu Mẫn, nhếch môi cười tươi như nắng, mặc
dù y phục đã bị tàn phá chỉ còn lại chiếc quần cộc rách đít là nguyên vẹn, đầu
tóc húi cua nhuộm vàng đậm phong cách địa cầu vẫn còn, thế nhưng trong mắt
Tiểu Mẫn, Mục Vân lúc này đã hoàn toàn khác xa dĩ vãng, từ trên thân thể hắn
chập chùng tản mát một loại khí chất kỳ lạ, khó bề nói rõ bằng lời.

Khí chất của nam nhân.

Đứng bên cạnh Mục Vân bộ dáng Tiểu Mẫn càng trở nên gấp gáp, mọi chuyện đã và
đang phát sinh chỉ có thể gói gọn trong hai từ " Kỳ tích ".

Nàng nguyên bản đã cực kỳ kinh diễm, thời điểm này vì kích động mà hô hấp gấp
rút khiến cho ngực nhỏ kịch liệt nhấp nhô, đôi má phiến hồng trên ngũ quan như
hoạ tôn cao chiếc cổ trắng ngần, càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng say
đắm.


Siêu Sao Tu Chân Giới - Chương #4