Tam Thốn Kiều.


Người đăng: MucVan

" Tiểu huynh đệ! Ta còn chưa biết tên ngươi " Tiểu Mẫn thấy Mục Vân chuẩn bị
rời đi mới gấp giọng hỏi.

" Ta tự Mục Vân! " Mục Vân lạnh nhạt đáp.

" Vương Tiểu Mẫn đa tạ Mục Vân huynh ra tay tương trợ " Tiểu Mẫn lần nữa cúi
đầu, ôm quyền nói.

" Ừm! Vương Tiểu Mẫn, cái tên rất hay..Cô cũng rất xinh đẹp..Chốn sơn cước này
mặc dù chỉ là ảo cảnh thế nhưng nguy cơ trùng điệp tuyệt đối phải cẩn thận..
Mình hạc xương mai chớ để giông gió vùi dập..Bảo trọng! ".

Mục Vân không ngoái đầu, thanh âm nhàn nhạt như sương, hắn tự cảm thấy từng
câu từng chữ từ miệng mình nói ra ứng với hoàn cảnh này tự nhiên là lời vàng ý
ngọc, rất có khí phách.

" Ta có thể đi theo ngươi không?" Tiểu Mẫn đỏ mặt ấp úng hỏi, vừa trải qua
biến cố tất nhiên nàng hy vọng gặp một người bạn đồng hành tốt, mà Mục Vân mặc
dù trước sau luôn tỏ ra thần bí nhưng thực lực của hắn nàng đã tận mắt chứng
kiến rồi, lộ trình còn rất dài, nguy cơ đầy rẫy, trong cái chốn sâm lâm tử địa
này muốn tìm người bồi bạn đã khó huống hồ là một thủ hộ giả cường đại.

Mục Vân nghe vậy thì vỗ vỗ trán nhỏ làm ra bộ dáng bất đắc dĩ, thở dài thầm
kêu.

" Ài! Cũng không trách được nữ nhân này, tại lão tử quá tài năng, quá tuấn tú
đi, loại chuyện tương tự ngày trước ở địa cầu thường như cơm bữa, nữ sinh
trung học nào gặp ta mà không đem lòng yêu mến...Sáu tháng trời chưa soi
gương, không biết khuôn mặt anh tuấn đã phát triển đến cái dạng gì rồi " Mục
Vân cảm khái, đáy lòng có chút hồi ức.

" Cô có thể trả lời ta một câu hỏi, lộ trình về sau chúng ta sẽ đồng hành! "
Mục Vân quay người, thái độ hờ hững.

" Được! Ngươi hỏi đi, nếu biết ta sẽ trả lời " Tiểu Mẫn cười tươi như hoa, ôn
nhu đáp.

" Tại Hoang Châu võ tu đại ý là gì? Cảnh giới phân chia ra sao? " Mục Vân nhìn
Tiểu Mẫn, nghiêm túc hỏi, đây là những điều mà hắn muốn biết, trước kia Mục
Vân cũng có tìm hiểu qua nhưng kiến thức thu được tương đối hạn hẹp, với võ tu
Hoang Châu thực lòng mà nói, Mục Vân cực kỳ kích thích.

" Trong thiên địa tồn tại một loại vật chất bí ẩn tên gọi võ khí, võ tu Hoang
Châu lấy nó làm dinh dưỡng mà hấp thụ như không khí thông thường, võ khí có
tác dụng cường gân kiện cốt thăng hoá nhục thân, bất quá, muốn hấp thụ võ khí
trước hết phải khai mở được linh khiếu.

Linh khiếu là căn nguyên của võ tu, là nơi chứa đựng võ khí, dựa vào thiên phú
hay nói đúng hơn là sự ưu ái của tạo hoá mà phân chia thành ba phẩm cấp,
thượng, trung, hạ.

Hạ cấp đồng nghĩa với phế khiếu, căn cơ dạng này là phàm nhân không thể tu
luyện.

Trung cấp, phẩm giai khá phổ biến, trong trăm người chọn một.

Thượng cấp, căn cơ tu võ tối thượng, trường hợp vạn người chọn một, là thân
phận thiên chi kiêu tử được mọi tông môn, mọi gia tộc không tiếc đại giới săn
lùng, người sở hữu thiên phú dạng này về sau tiền đồ vô khả hạn lượng ".

Thanh âm đều đặn như mưa rơi giếng ngọc, Tiểu Mẫn vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát
từng biểu cảm trên khuôn mặt Mục Vân, những khái niệm này người phàm tục có
thể không biết nhưng đã là võ tu thì không ai không biết, bất quá, nghĩ lại
việc Mục Vân đến từ Cổ Vực Vực Ngoại, trong lòng nàng cũng bớt đi sự tò mò,
ngưng một chút Tiểu Mẫn lại nói.

" Muốn trở thành võ tu trước hết phải dẫn khí nhập khiếu mà để làm được điều
này buộc có cho mình một môn công pháp luyện khí phù hợp, công pháp luyện khí
ở trong tông môn rất phổ biến, bên ngoài chợ đen thi thoảng cũng được người ta
rao bán nhưng giá cả thì...cực kỳ đắt đỏ.

Hoang Châu võ tu dẫn khí nhập khiếu bước vào Võ Giả.

Khí tụ Đan Điền đột phá Võ Sư.

Bản thân ta chỉ là Võ Sư cảnh nên quy trình về sau cũng không được rõ ràng.

Đại Võ Sư, Võ Tông, Võ Hoàng.. Ta chỉ biết đến đó ".

Tiểu Mẫn thật thà đáp, đến giờ phút này nàng càng thêm dám chắc lai lịch của
đối phương, từng biểu cảm biến hoá trên khuôn mặt Mục Vân hệt như hài tử lần
đầu được nhìn nhận về nhân sinh quan, thế giới quan muôn phần mới mẽ vậy.

" Hắn mười phần là người vực ngoại, vực ngoại tu linh, dễ hiểu tại sao hắn lại
không hề bộc lộ ra bên ngoài một chút võ khí nào " Tiểu Mẫn thầm nghĩ, suy
nghĩ của nàng hoàn toàn có căn cứ.

" Mục Vân! Ngươi nên hạn chế để lộ thân phận, ngoại vực linh giả cùng Hoang
Châu võ tu xưa nay không hoà thuận, tân sinh đệ tử hết thảy có ba ngàn nhưng
bị truyền tống rãi rác khắp nơi.. Tai vách mạch rừng " Tiểu Mẫn nghiêm túc
nói.

" Tốt!" Mục Vân gật đầu xác nhận.

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn ba canh giờ, cả hai người bọn họ từ ngoại vi nhằm
hướng trung tâm tích cực băng rừng, qua lời Tiểu Mẫn thì khu rừng này tên gọi
Trì Vân.

Càng đi sâu vào Trì Vân sâm lâm khung cảnh càng thêm biến hoá, có thải quang
tràn ngập, có tiếng bách thú lệ minh, khí tức tươi mới, hoà ái vô cùng, như
nhân tâm giờ phút này vậy, cũng bắt đầu biến hoá.

Cuộc trò chuyện không dài rút ngắn đi khoảng cách của hai người bọn hắn, một
bên là cảm kích ơn cứu mạng, một bên là si mê nhan sắc đối phương, đơn giản từ
cái nhìn đầu tiên đã vừa mắt nhau rồi, hơn nữa thiếu niên là vậy, người trẻ
chỉ thường chăm chăm vào cảm xúc.

Không phải ái tình mà là một dạng cảm mến!

Dần dà tiếng cười nói trêu đùa trong Trì Vân sâm lâm quanh quẩn như một nét
chấm phá tích cực khiến cho không khí nơi đây bớt đi sự tịch mịch nặng nề, Mục
Vân vốn hoà ái dễ gần, hoàn toàn đi ngược lại cái bộ mặt lãnh khốc mà hắn
thường xuyên bày ra cho thiên hạ.

Tiểu Mẫn cũng là một thiếu nữ lém lỉnh đáng yêu, đoạn đường này đáng ra nhàm
chán nhưng vì cùng nhau đồng hành mà trở nên thập phần thú vị.

Trời về chiều, kiêu dương nhạt, phương tây đỏ rực ánh sáng xích hồng mường
tượng như một thanh đại kiếm cổ lão vắt ngang chân trời, phong vân chuyển, gió
lạnh từng cơn quần quật, cảnh sắc thay đổi quá mức nhanh chóng khiến cho cước
bộ của hai người cũng buộc phải chậm lại.

Mục Vân nhận thức tất cả những sự vật hiện ra trước mắt hoàn toàn là hư ảo,
khung cảnh này lột tả lại Trì Vân sâm lâm mênh mang vô tận, bất quá, nó sống
động, chân thực đến từng cái chi tiết nhỏ.

Trước mặt Mục Vân là một con sông, mặt nước phủ đầy sương trắng không rõ nông
sâu, con sông này óng ánh, bàng bạc, nhìn từ xa như một đầu đại xà đang cuộn
mình, trên sông có một cây cầu độc mộc bắc ngang.

Mục Vân âm trầm :" Giữa rừng lại xuất hiện một con sông, một cây cầu? Nước
sông còn không buồn chảy, có gì đó không đúng, chuyện này phải xem lại!".

Theo thời gian không khí xung quanh tựa hồ bị cái bàng bạc lạnh lẽo của dòng
sông ảnh hưởng mà sương mù bắt đầu tụ, hàn phong như dao sắc gào thét quét
ngang, Mục Vân run nhẹ nhìn sang Tiểu Mẫn, thời điểm này khuôn mặt nàng cũng
đã hoá trắng bệch nhưng trong đôi mắt lanh lợi lại hiện lên vẻ kích động.

" Lạnh không? " Mục Vân ôn nhu hỏi.

" Ngươi nhìn xem.. Dòng sông kia, cây cầu kia chính là Tam Thốn Kiều, nhất toà
trong Tam Toà Cổ Cảnh " Tiểu Mẫn cố gắng định trụ thân thể, hô hấp của nàng
cũng trở nên gấp rút.

" A! Tam Thốn Kiều, chỉ dài ba gang tay thôi sao? " Mục Vân thấy lạ, kinh nghi
hỏi.

" Là ba gang tay hay ba trăm dặm còn phải xem vào cách đi của mỗi người " Tiểu
Mẫn nhấc lên tà áo cố tình rủ bỏ đi sương trắng bám trên thân thể, vai mỏng
nhẹ run một cái, ôn nhu giải thích.

" Nói như vậy chỉ cần vượt qua cây cầu này là đồng dạng vượt qua khảo hạch ? "
Mục Vân tò mò truy vấn.

" Đi! Ta chỉ mới nghe mà chưa từng thấy qua cũng không biết hư thực thế nào "
Tiểu Mẫn hướng Tam Thốn Kiều nhanh chân bước đến, thanh ngọc kiếm trên lưng
được nàng gỡ xuống, kiếm mang chớp động.

" Cây cầu này mỗi lần chỉ có một người được phép đi qua, đây là khảo hạch cá
nhân " Tiểu Mẫn quay đầu nhìn Mục Vân, nhẹ nhấc tay đưa ngón cái dứ dứ trước
mặt hắn.

Mục Vân cũng đáp trả bằng hành động tương tự, bất quá bản tính hắn vốn cẩn
trọng, khi súng nằm trên tay, đạn đã lên nòng mới an tâm, tập trung quan khán.

Một cái bóng lưng lay lắt mà cực kỳ kiều diễm, một thân y phục trắng tinh như
hoàn hảo dung nhập vào dòng sông bàng bạc, dung nhập vào bên trong thiên địa,
nhìn thế nào cũng đều vô cùng vũ mị, xen lẫn một chút gì đó tang thương khó
lòng đi giải thích, cảm giác xuất trần thanh tịnh như bản thân vừa mới được
tẩy lễ tâm linh.

Khoảng lặng hiếm hoi, khung cảnh này có lẽ là cả cuộc đời Mục Vân mãi cho đến
về sau cũng không thể nào quên được.

" Nàng ta quá đẹp!" Mục Vân cảm khái, đáy lòng lâng lâng, tranh thủ thời gian
thu hết tầm mắt ghi khắc đoạn chân ảnh kia vào sâu trong tâm thức.

" Giá mà kịp bấm máy thì tốt! " Mục Vân tự nhủ.

Chớp mắt nhìn lại Tiểu Mẫn đã thuận lợi bước qua đến bờ bên kia, không gặp
phải bất kỳ chướng ngại nào, nàng cười rạng rỡ đưa tay vẫy vẫy Mục Vân.

" Chuyện gì? Dòng sông này chỉ dài ba gang tay thôi sao? " Nội tâm gấp rút,
Mục Vân hít vào một ngụm khẩu khí gia cố tâm tình, thực lòng mà nói với súng
lớn trên tay có lẽ hắn không hề e ngại bất kỳ thứ gì trên đời, miễn sao bản
thân là người chủ động, bất quá, cây cầu này từ tên gọi đã quá mức kỳ dị, mang
lại cho Mục Vân cái cảm giác không được an toàn.

Tam Thốn Kiều kiến trúc tầm thường, chỉ là cây gỗ dài hơn trăm trượng được đẽo
gọt tỉ mỉ uốn cong lại như hình một chiếc trường cung nhỏ dần về cuối, không
tay vịn, nhẵn bóng trơn trượt.

Vừa mới đặt chân bước lên tức thời gió lạnh đập thẳng vào mắt, bên dưới nước
sông bàng bạc sôi trào, bọt khí bắn tung toé, tựa hồ có một cỗ trở lực hoặc
một tầng bích chướng ngăn cản mà đến nhấc chân thôi Mục Vân cũng cảm thấy vô
cùng khó khăn.


Siêu Sao Tu Chân Giới - Chương #3