Người đăng: MucVan
Mục Vân ngồi trên mặt đất xếp bằng đả toạ, bộ dáng không thèm quan tâm đến bốn
phía xung quanh, thi thoảng lại hé mắt xem chừng đám người Tiểu Mẫn, hắn mặc
dù lo sợ xảy ra bất trắc nhưng khoảng cách như vậy vẫn hoàn toàn nằm trong tầm
khống chế.
Đám người này nhân số không dưới ba mươi, toàn bộ đều mặc đạo phục màu lam sau
lưng thêu hoạ một cái ấn ký hình kim ô ba chân, hiển nhiên đến từ một thế gia
tu võ.
Bất kỳ kẻ nào tu vị cũng tuyệt đối không tầm thường, trong đó thanh niên cao
lớn nhất tên gọi Vạn Hải Thành còn là Võ Sư viên mãn cảnh giới, mấy chục người
ở cùng một chỗ vô tình mà bộc phát ra một luồng uy áp kinh tâm động phách, võ
khí cuồn cuộn tuôn trào khiến cho bốn phía không gian u vân dũng động.
Đám tân sinh đệ tử lúc này mới bắt đầu chú ý, thế nhưng bên trong khảo hạch
chuyện tranh dành chém giết như vậy xảy ra quá mức thường xuyên cho nên cũng
không mấy người cảm thấy bất ngờ
" Phương Chính! Ngươi nhân lúc bổn công tử mất tập trung lại lén lút dùng bí
thuật Phương gia phong ấn chúng ta nửa canh giờ, tưởng rằng có thể dễ dàng
trốn thoát sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm trải đầy đủ cái giá của sự phản
bội, bất quá, nể tình Phương Thản, nếu ngươi ở dưới tay ta tiếp được qua mười
chiêu xem như mệnh ngươi lớn " Vạn Hải Thành nhếch môi, khinh thường nói.
" Ba mươi nam nhân đi ức hiếp mấy nữ nhân yếu đuối, ngươi còn dám mở miệng
nhắc đến Vạn gia? Vạn gia gia chủ nếu biết mình có một đám hậu bối như vậy hẳn
phải rất nở mày nở mặt " Phương Chính hừ lạnh, thần sắc không kinh không loạn,
hai bàn tay xiết chặt chiến khí cũng theo đó mà bạo tăng.
Tiểu Mẫn âm trầm, trải qua những ngày mệt mỏi này sinh lực của nàng đã sớm bị
bào mòn đến cạn kiệt, Võ Tu Văn thương thế chưa khỏi hẳn, tình trạng hai tỷ
muội Vũ gia cũng không khá hơn bao nhiêu, lúc này Vũ Anh, Vũ Yến đồng thời
hướng mắt nhìn Mục Vân, hơn ai hết, bọn họ hiểu Mục Vân nhất định sẽ không
khoanh tay đứng nhìn.
" Tốt! Tốt cho một cái Phương Chính dám cùng ta đối chọi!" Vạn Hải Thanh lời
nói vừa rơi xuống thanh đại kiếm trên tay liền tản mát u quang, hắn không
nhanh không chậm bước đến trước mặt Phương Chính, nhếch môi cười, một kiếm
thông thường không mang theo lực lượng tu vi nhằm đỉnh đầu Phương Chính hung
hăng chém xuống.
Thanh kiếm này trọng lượng trên dưới năm mươi cân cho nên lực lượng tự thân là
cực kỳ khủng bố hoàn toàn có thể khai mở một tảng đá lớn, Phương Chính chỉ
nhìn thấy kiếm quang loé sáng, gần như ngay lập tức đại kiếm đã áp sát đỉnh
đầu.
Phương Chính không kịp suy nghĩ liền triển khai thân pháp lách mình tránh né,
đại kiếm bổ xuống khiến cho mặt đất ầm ầm chấn động, hắn nhanh chóng gỡ xuống
từ lưng một cặp song đao, song đao vừa hiện thiết quang ngập trời mà lên.
Tu vi của Phương Chính hiển nhiên không thể cùng Vạn Hải Thành so sánh, thế
nhưng thân pháp của hắn cực nhanh, kiếm pháp cũng vô cùng tinh diệu, vậy nên
trong mười cái hơi thở đầu tiên tựa hồ bất phân cao thấp, từng chiêu từng thức
của Vạn Hải Thành ẩn ẩn đều bị Phương Chính nhìn ra sơ hở, hắn nhanh tay đánh
chặn, nếu không đánh chặn được thì cực tốc tránh né.
Mục Vân âm trầm quan sát, thỉnh thoảng lại gật đầu tán thưởng, trận chiến này
chênh lệch quá nhiều, nếu như không có đại thủ đoạn, không biết nắm bắt thời
cơ thì việc lật ngược thế cờ gần như là điều không thể, hắn rất tán thưởng
kiếm pháp của Phương Chính, vừa hoa mỹ lại vừa biến hoá đa đoan.
Đệ tử Vạn gia gần ba mươi người tay lăm lăm đao kiếm trùng điệp bao vây xung
quanh đám người Tiểu Mẫn, điên cuồng hò hét, tích cực cổ vũ cho Vạn Hải Thành.
Vạn Hải Thành vừa đánh vừa chơi, hắn thậm chí còn chưa dùng đến năm thành thực
lực, chênh lệch hai tiểu cảnh nói nghe có vẻ dễ dàng nhưng trên thực tế để
hoàn toàn san lấp quả thực khó khăn quá mức, bỏ qua những kẻ được xưng tụng
nhất đại thiên tài thì đối với tu sĩ phổ thông việc vượt cấp chém giết gần như
là điều xa xỉ.
Vạn Hải Thành khí lực lớn lao, thủ đoạn dư thừa, càng đánh càng bạo phát ra uy
lực khủng bố khiến cho Phương Chính hết sức chật vật, từ giằng co chuyển sang
tránh né, đến cuối cùng là triệt để chịu thua thiệt.
Lúc này thắng bại đã rõ, Mục Vân cũng không thèm nhìn, khi Mục Vân vừa quay
mặt thì Vạn Hải Thành nhe răng cười khanh khách " Thất Phách Kiếm! Kết thúc đi
" Vạn Hải Thành nheo mắt trào phúng, lạnh giọng hô.
Một kiếm hờ hững chém mạnh về phía trước, một kiếm tầm thường không hoa mỹ
không phô trương, y hệt hài tử ngây ngô cầm gậy khua khoắng, nhưng uy lực bộc
phát ra là vô cùng mạnh mẽ, gần như ngay lập tức bảy đạo kiếm khí màu đen
tuyền phân biệt trực tiếp thành hình, kiếm phong gào thét nhằm Phương Chính
chớp mắt bủa vây.
Phương Chính không đủ thời gian thở dốc cũng không có cách nào tránh né, đứng
trước nguy cơ sinh tử, tay phải hắn hung hăng điểm mạnh lên mi tâm, ở đó thình
lình hiện ra một tấm phù lục màu tím, tấm phù lục này trong sát na bạo phát tử
quang chói mắt.
" Binh! Binh! Binh!" Ba đạo kiếm khí thuận lợi chém thẳng lên ngực Phương
Chính, thân thể hắn như diều đứt dây hung hăng bay ngược về phía sau, đập gãy
cả một tấm bia đá mới chịu dừng lại, miệng trào máu tươi, hiển nhiên tấm phù
lục vừa rồi có tác dụng hộ thân nếu không thì ba đạo kiếm khí sắc bén kia đã
dễ dàng chém hắn lìa thành bốn mảnh.
Gần như ngay thời điểm Phương Chính ngã xuống, một tiếng nổ đinh tai nhức óc
xé trời vang lên " Đoàng!" Mùi thuốc súng khét lẹt.
Mấy người Tiểu Mẫn không cần nhìn cũng biết là Mục Vân vừa động thủ, thậm chí
cả đám tân sinh đệ tử từng thấy qua một trận chiến thảm liệt trước lối vào Ám
Long Chi Lộ cũng có chung nhận định.
" Mục ca đã ra tay thì các ngươi chết chắc!" Võ Tu Văn kích động hô, trong
lòng hắn đối với Mục Vân không biết từ lúc nào lại hình thành nên một cỗ tín
nhiệm gần như là mù quáng.
Hai tỷ muội Vũ gia nhìn nhau cười khổ, người trong cuộc có thể không hiểu
nhưng người ngoài cuộc như bọn họ tự nhiên rất tinh tường, Mục Vân chọn thời
điểm này để xuất thủ hoàn toàn có lý do của hắn, phát súng vừa rồi cũng chính
là một lời khẳng định vô cùng đanh thép.
Mấy trăm tân sinh đệ tử, những người đã từng gặp qua Mục Vân giờ phút này
riêng phần mình ôm tâm tình rung động, quả thực trong lòng bọn họ đều bị ghi
khắc xuống một cái ấn tượng quá mức lớn lao.
" Hạ sát nhi tử Tứ Hiến Vương mà vẫn có thể bình chân như vại, hắn thực sự
không sợ chết hay là hắn bị ngu a?".
" Dù sao thì đám người Vạn gia cũng quá xui xẻo, vướng phải một tên hung thần
ác sát, lần này nhất định lại dấy lên gió tanh mưa máu".
" Món pháp khí kia trong đời ta chưa từng nhìn thấy qua, tốc độ cực nhanh,
không những thế sức sát thương cũng vô cùng to lớn, hắn ta bối cảnh tuyệt đối
không tầm thường ".
Thanh âm nghị luận bắt đầu vang lên, đa phần đều tỏ ra tò mò, một vài người
trên vẻ mặt biểu hiện kinh nghi cùng kích động, số ít lại lo lắng cho đám đệ
tử Vạn gia, bằng vào cảm nhận khách quan của bọn họ về Mục Vân thì một khi hắn
đã ra tay chỉ sợ không chết không thôi.
" Thiếu niên này thực lực cực cao, ba động võ khí mạnh mẽ như thủy triều, tu
vị chắc chắn không dưới Đại Võ Sư chi cảnh!" Tiêu An đứng bên cạnh Triệu Nhã
Mộng, vẻ mặt liên tục biến hoá, âm trầm nói.
" Đại Võ Sư ? Tây Vực Hoang Châu được bao nhiêu thiếu niên tài tuấn? Á La
thành Mục gia đại công tử, Tứ Minh Hầu, ba vị hoàng tử Thiên Triều cùng Nhất
Mệnh tộc nhị tiểu thư, vậy hắn ta là ai trong số những người kể trên? " Triệu
Nhã Mộng há hốc mồm, triệt để lâm vào kinh hãi.
Cũng dễ hiểu tại sao Triệu Nhã Mộng lại kinh hãi như vậy, bởi tu sĩ phổ thông
có thể chỉ dùng một ngày ngắn ngủi để dẫn khí nhập khiếu bước vào Võ Sĩ, dùng
một năm để khí tụ đan điền tiến cảnh Võ Sư, nhưng từ Võ Sư muốn đột phá lên
Đại Võ Sư lại là một chuyện hoàn toàn khác biệt.
Những người có căn cơ trung thượng nếu không may mắn chỉ sợ phải mất đến vài
chục năm, rất nhiều trường hợp dậm chân ở ngưỡng cửa Võ Sư đại viên mãn suốt
đời không thể nào thăng tiến, nói để hình dung ra mức độ khó khăn.
Chỉ thiên phú thôi còn chưa đủ, cần nhiều hơn là khí vận, vậy nên Đại Võ Sư
khi đem ra so sánh với Võ Sư khoảng cách cơ bản là một cái rãnh trời.
" Theo ta phỏng đoán, rất có khả năng là Mục Thiên Tề" Tiêu An vẻ mặt âm trầm,
nhẹ giọng đáp, hắn không tuyệt đối dám chắc, bởi lẽ Tây Vực Hoang Châu vẫn còn
tồn tại một vài đại thế gia Cổ Võ ẩn thế.
Gia tộc Cổ Võ trong địa phận Tây Vực Hoang Châu nói riêng tồn tại một cách độc
lập, chỉ nằm dưới sự quản hạt của Thiên Triều, không phụ thuộc vào bất kỳ môn
phái nào, bọn họ xuất xứ sâu xa từ trong lịch sử, truyền thừa lâu dài, mặc dù
chỉ là một gia tộc nhưng căn cơ tuyệt đối rất thâm trầm.
Không nhất kích tất sát, đường đạn vừa rồi xuyên thấu bắp đùi của một tên đệ
tử Vạn gia khiến hắn ôm chân hét thảm, máu tươi chảy xuống ròng ròng.
Đám đệ tử Vạn gia đồng thời giật nảy, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, riêng
Vạn Hải Thành âm thầm hướng ánh nhìn lạnh lẽo đến địa phương phát ra tiếng nổ,
ở đó hắn cũng bắt gặp một cái nhìn tương tự, sắc lạnh, băng hàn.