Phạt Các Ngươi Chống Đẩy.


Người đăng: MucVan

Đám người xung quanh mặc dù không mấy tin tưởng, cứ đinh ninh rằng nữ nhân kia
đang khéo léo diễn kịch, nhưng nhìn vào thần sắc tràn đầy kính sợ, vẻ mặt tái
xanh không còn giọt máu của nàng, ai nấy trong lòng đều dâng lên rung động.

" Biểu cảm cũng quá chân thực đi, tuyệt đối không thể làm giả được, nhất định
có thứ gì đó ở đây! " Một vài thiếu niên cẩn thận nhìn ngó xung quanh, càng
không quên để ý những nấm mồ vô chủ.

Vừa vặn gió lạnh từng cơn quét qua, địa mộ cuồn cuộn u vụ, hai chân bọn họ bắt
đầu run rẩy, một vài kẻ đũng quần đã sớm ướt nhẹp.

Hình dung về con ma biến thái có sở thích sờ ngực, bóp mông khiến cho đám
thiếu nữ hoảng hồn ôm ngực la hét, không đứng tách biệt nữa mà cuống cuồng
xích lại gần nhau tụ tập một chỗ, hy vọng ở dưới số đông bản thân không phải
là người xui xẻo nhất.

" Có ma! Thực sự có ma! Tiêu An, ngươi phải bảo vệ cho ta! " Tiểu nữ nhân nhìn
thiếu niên bằng ánh mắt cầu xin, sự hung hăng đanh đá lập tức biến mất thay
vào đó là nhãn thần long lanh, vẻ mặt nhu thuận như nước.

" Nhã Mộng! Trên đời làm gì có ma, mà nếu như có ta cũng nhất định sẽ bảo vệ
nàng!" Thiếu niên tên gọi Kiến An đi đến bên cạnh tiểu nữ nhân, một tay đặt
lên vai nàng, ôn nhu nói.

Nhìn cảnh này Mục Vân không khỏi nhếch môi cười khổ, cảm thấy toàn bộ nam nhân
đều là một lũ điên, nhất là những kẻ vướng vào tình ái :" Bị đánh, bị chửi như
vậy vẫn chưa sáng mắt?" Mục Vân thầm nghĩ.

Chợt trong mắt hắn loé lên quang mang, suy tư một chút Mục Vân liền cong môi
cười tà dị.

Mục Vân đi vòng vòng cẩn thận quan sát, rốt cuộc tìm đến ngôi mộ lớn nhất, ở
đó có một tấm bia đá khổng lồ cắm thẳng đại địa, chiều cao ước chừng năm
trượng, chỉ một cái phi thân Mục Vân đã dễ dàng đạp chân đứng ở bên trên.

Hít vào một ngụm đại khí, Mục Vân thọc tay lấy ra chiếc loa công suất lớn mà
ngày trước hắn thường dùng để thoả mãn đam mê ca hát, kỳ thực thì Mục Vân có
cả một cái dàn karaoke chuyên nghiệp.

Cố tình thóp bụng thay đổi giọng nói, dưới Võ Sư tu vị gia trì khiến cho thanh
âm trở nên thâm trầm, cuồn cuộn như sấm.

" Thời gian khảo hạch sắp hết! Các ngươi còn không biết tranh thủ mà ở đây tụm
năm tụm bảy, buôn dưa lê bán dưa chuột a!" Thanh âm này cực kỳ cổ lão cũng
chứa đựng một chút tang thương chi ý.

Lời nói vừa dứt đám tân sinh đệ tử lập tức động dung, ai nấy đều riêng phần
mình tỏ ra kinh hãi, đồng loạt cung kính ôm quyền, một thiếu niên cả gan lên
tiếng:" Mộ địa này có quái thú a! Rất đông quái thú, chúng đệ tử không thể đi
sâu vào bên trong ".

"Phế vật! Đã gọi là khảo hạch thì đương nhiên phải có thử thách, nếu cứ để cho
các ngươi thuận lợi một đường đi thẳng thì còn nói làm cái chim gì?.

Nghe đây! Lão hủ phạt các ngươi tội lười biếng, lập tức chống đẩy 1000 cái cho
ta, thiếu một cái cũng không được!" Mục Vân gằn giọng, tỏ vẻ không vừa lòng.

" Thưa tiền bối, nữ nhân cũng bị phạt chống đẩy sao? " Tiểu nữ Nhã Mộng đã bớt
kinh sợ, lúc này mới chắp tay rụt rè hỏi.

" Nữ nhân cái chim! Ngươi hành hung người tàn bạo như vậy còn là nữ nhân sao?
Ta nhắc lại lần cuối, toàn bộ các ngươi chống đẩy 1000 cái, lập tức thi hành,
kẻ nào gian lận đừng trách lão hủ nặng tay " Mục Vân hừ lạnh, trong lòng hiện
lên ý cười.

Gần như ngay lập tức đám người trở nên nhốn nháo, ai nấy đều mang theo bất
mãn, mặt hướng xuống đất mông chổng lên trời điên cuồng chống đẩy, có điều
1000 cái là con số quá lớn, để thực hiện đầy đủ gần như là điều không thể.

Một canh giờ sau bên trong mộ địa vang lên từng tràng thanh âm tiếng thở phì
phò như cối xay hút gió, lại cùng một chỗ điệp gia mà tạo thành âm bạo, cũng
không ít tiếng kêu gào thảm liệt, chúng nhân đều tim đập chân run, cả người
bủn rủn, cái cảm giác mệt mỏi cứ kéo dài như vậy quả thực không nỗi khổ nào có
thể sánh bằng.

Dần dần hơn phân nửa đã bỏ cuộc trong đó đa phần là nữ nhân, bọn họ nằm bệt
trên mặt đất thở dốc nói không ra hơi, khóc không ra nước mắt, toàn thân đau
nhức như muốn chết đi sống lại.

Càng lúc số lượng người bỏ cuộc càng đông, đã chiếm hết chín phần, chỉ còn lại
một vài cá nhân vì sợ bị tông môn trách phạt mà tận lực kiên trì, lúc này thay
bằng tiếng thở phì phò là thanh âm rên rỉ, vừa vặn có nam có nữ, tại bên trong
mộ địa như một bản hoà tấu biến thái quanh quẩn bát phương.

Mục Vân đỏ mặt, cảm giác đầu hoa mắt choáng liền trợn mắt lớn giọng kêu:" Thôi
! Thôi được rồi, các ngươi ngưng, ngưng ngay cho lão hủ, đúng là một đám phế
vật!".

Thời điểm này bên ngoài cánh cửa thanh đồng lần lượt bước vào năm cái thân
ảnh, bọn họ hai nam ba nữ, Mục Vân chớp mắt liền nhận ra đám người Tiểu Mẫn,
đi bên cạnh Tiểu Mẫn là một thiếu niên xa lạ.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng mấy trăm người đồng loạt nằm trên mặt đất rên rỉ,
Tiểu Mẫn lập tức động dung, khuôn mặt xinh đẹp triệt để ngây ngốc, Võ Tu Văn
cùng hai tỷ muội Vũ gia cũng có chung biểu cảm, bởi những thứ đang phát sinh
trước mắt quả thực quá mức kỳ dị.

Mục Vân thở ra một hơi, đáy lòng nhẹ nhỏm lập tức đi đến bên cạnh Tiểu Mẫn:"
Mẫn Mẫn! Các ngươi không sao chứ?" Mục Vân vui vẻ vẫy tay gọi.

" Ta không sao? " Khuôn mặt sầm lại, Tiểu Mẫn liếc mắt nhìn Mục Vân, âm trầm
nói.

" Mục ca! Mấy hôm nay huynh đi đâu?" Võ Tu Văn cũng vẫy tay, kích động hô.

" Sau khi tỉnh lại ta đã không thấy các ngươi rồi" Mục Vân thật thà đáp.

Chợt hắn nhìn thấy trên bả vai Võ Tu Văn có một cái vết thương kéo dài xuống
tận ngực, miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu, để ý thật kỷ thì bốn người còn
lại cũng đều tương tự.

Vương Tiểu Mẫn toàn thân trầy xước y phục rách nát, hai tỷ muội Vũ gia chật
vật không kém, riêng thiếu niên lạ mặt vùng ngực hắn tựa hồ bị đao kiếm xuyên
thấu, để lộ ra miệng vết thương sâu hoắm.

" Chuyện gì? Là kẻ nào tổn thương các ngươi?" Thần sắc biến hoá, Mục Vân kinh
nghi hỏi.

" Chúng ta cũng không biết, trên lộ trình đi xuống đây Tiểu Mẫn tình cờ nhặt
được một món pháp khí, sau đó bị một đám người truy sát, cướp đoạt " Vũ Yến
nhìn Mục Vân trầm mặc đáp.

" May mà có Phương công tử ra tay tương trợ, nếu không thì!" Vũ Anh nhỏ giọng
tiếp lời.

Mục Vân đảo mắt hướng thiếu niên họ Phương, nhẹ gật đầu ôm quyền nói:" Đa tạ
công tử, ta tự Mục Vân, còn không biết huynh đài tên gọi là gì?"

" Phương Chính! " Thanh niên này tự nhiên vô cùng anh tuấn, thần sắc cao ngạo
cũng không thèm nhìn Mục Vân nửa cái, cong môi lạnh nhạt đáp sau đó lại quay
sang Tiểu Mẫn, vẻ mặt lập tức hoá ôn nhu, ân cần hỏi :" Muội đã cảm thấy khá
hơn chưa? ".

" Khá hơn nhiều rồi!" Tiểu Mẫn cúi đầu, nhẹ giọng đáp.

Trong lòng hắn tựa hồ có thứ gì đó vừa rơi xuống, Mục Vân đắng chát ho khan,
lại lấy từ bên trong túi chứa đồ mấy lọ thuốc phân phát cho đám người, xong
xuôi mới tách ra một góc xếp bằng đả toạ.

Địa phương này thiên địa linh khí cũng nồng đậm không hề thua kém thế giới
hình quả trứng, bất quá, Mục Vân chỉ ngồi trầm mặc, đáy lòng dâng lên tư vị
khó nói, không hiểu sao hắn cảm thấy thâm tâm tựa hồ có chút tổn thương.

Võ Tu Văn đi đến bên cạnh Mục Vân nhẹ đặt tay lên vai hắn, vẻ mặt mang theo
đồng cảm:" Ta hiểu tâm trạng của huynh lúc này! Mục ca a! Nữ nhân luôn luôn
như vậy, vô cùng khó hiểu!".

Mục Vân cười khẽ cũng không đáp trả mà bắt đầu vận công tu luyện, ngay thời
điểm hắn chuẩn bị chìm vào trạng thái nhập định thì ở bên ngoài cánh cửa thanh
đồng lại vang lên từng tràng thanh âm la hét, tiếng quát tháo, tiếng bước chân
dồn dập.

Mục Vân mở mắt, trước mặt là một nhóm thiếu niên đang vây quanh mấy người Tiểu
Mẫn, ai nấy tay lăm lăm binh khí, thần sắc đều hiện lên vẻ tàn độc.

Một thanh niên cao lớn có lẽ là tên cầm đầu, trên mặt hắn chạy ngang mấy vết
sẹo dài như chân rết, thiếu niên cầm một thanh đại kiếm màu đen, mũi kiếm
hướng về phía đám người Tiểu Mẫn, hung hăng quát:" Giết của Vạn gia mười mấy
cái nhân mạng, các ngươi chạy không thoát".

" Phương Chính! Ngươi vì một nữ nhân xa lạ mà phản bội đồng minh còn giết của
chúng ta không ít anh em! Thực sự chán sống rồi!".

" Khoan hãy giết bọn hắn, cứ từ từ hành hạ, nhất là nữ nhân này, thứ gì mà
công chúa Thiên Triều? Nói phét không biết ngượng mồm, cô ta mà là công chúa
Thiên Triều thì bổn công tử là đương kim Thiên Đế..Haha".

Khoảng cách mặc dù khá xa nhưng Mục Vân vẫn nghe được rất rõ ràng đoạn hội
thoại, bất quá, trước sau Mục Vân lẳng lặng ngồi im không hề nhúc nhích, bản
thân hắn muốn nhìn xem thực lực của tên Phương Chính kia rốt cuộc đến đâu, thử
xem hắn có đủ bản lĩnh bảo vệ được cho Vương Tiểu Mẫn hay không.

Mục Vân vốn không phải hạng người so đo tính toán hay tâm địa hẹp hòi, nhưng
ân oán phân minh, Phương Chính đã công khai không tôn trọng hắn hiển nhiên Mục
Vân có cách khiến cho đối phương phải nếm trải đau khổ, dù sao thì Mục Vân
cũng nhìn ra được Phương Chính kia chỉ là Võ Sư trung kỳ mà thôi.

" Chú ý đến mấy người Tiểu Mẫn một chút là được!" Mục Vân thầm nhủ, bí mật lấy
ra từ bên trong túi trữ vật một cây súng trường đầy đạn, lại hé mắt ung dung
quan sát.


Siêu Sao Tu Chân Giới - Chương #16