Người đăng: MucVan
Mất thêm ba ngày củng cố tu vị, Mục Vân muốn nhất cử đột phá đến Đại Võ Sư
nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc cơ sở, bản thân còn có chút chần chừ, vừa
trải qua thập tử nhất sinh hiển nhiên Mục Vân không dám làm liều.
Ba ngày này Mục Vân đối với Phần Thiên Kinh vô cùng chú tâm, đa phần thời gian
đều đặt trên thôi diễn, thuận lợi sáng tạo ra sáu môn công pháp riêng biệt,
trong đó có đến năm môn võ kỹ, bao gồm chưởng pháp, kiếm pháp, chỉ pháp và
quyền thuật.
Môn công pháp còn lại cũng là võ kỹ mặc dù uy lực mạnh mẽ nhưng nghịch lý ở
chỗ động tác lại vô cùng biến thái, hơn nữa còn rất tùy hứng, ngẫu nhiên lúc
dùng được lúc không, Mục Vân đặt cho nó cái tên biến thái không kém: Thần Kinh
Công, hắn tự nhủ, sẽ không dùng Thần Kinh Công để đối phó với nữ nhân.
Môn công pháp Mục Vân ấn tượng nhất chính là Ẩn Thân Thuật, tình cờ trong lúc
thôi diễn nhìn ra được sự biến hoá đa đoan của thiên địa linh khí mà sáng tạo,
ẩn thân thuật này khiến cho Mục Vân có thể dễ dàng hoà mình vào thiên địa,
hoàn hảo che dấu cơ thể cùng khí tức, ngoại nhân nếu tu vị không cao hơn hắn
hai cái đại cảnh giới thì không sao nhìn ra thủ đoạn.
Mục Vân cực kỳ hài lòng, đối với Phần Thiên Kinh càng thêm tâm đắc, Toái Tâm
Chưởng, Du Long Kiếm Pháp, Tịch Diệt Chỉ, Kháng Long Quyền, Thần Kinh Công,
bằng vào năm môn công pháp này dưới tu vị Võ Sư đại viên mãn gia trì, việc
hành tẩu bên trong Ám Long Chi Lộ cũng phần nào giảm bớt nguy cơ.
Lại thêm hai ngày tích cực diễn luyện không quản mệt nhọc, đối với năm môn võ
kỹ kia Mục Vân cũng tương đối nắm rõ, bởi vì tự mình thôi diễn lại trực tiếp
quán chú, ghi khắc vào đại não cho nên thao tác hết sức dễ dàng, vô tình mà
đạt đến trạng thái ngôn xuất pháp tùy, lúc này Mục Vân mới chân chính cảm nhận
được hết sự cường đại của võ tu Hoang Châu.
Thiên địa linh khí ở đây mặc dù nồng đậm nhưng Mục Vân đã đạt đến bình cảnh,
muốn tiếp tục đột phá có lẽ phải mất rất nhiều thời gian nữa, suy nghĩ được
hơn, Mục Vân quyết định rời đi.
Tay bắt quyết, miệng nhẩm chú ngữ lập tức cả người ẩn tàng chìm vào thiên địa
biến mất không thấy tăm hơi, hơn một canh giờ sau Mục Vân bước ra khỏi cánh
cửa thanh đồng, rời đi thế giới hình quả trứng.
Men theo con đường nhỏ trơn trượt giữa hai vách đá thẳng đứng nhằm chỗ sâu
trong lòng đất chậm rãi bộ hành, đoạn đường này xuất hiện rất nhiều kỳ hoa dị
thảo, hiển nhiên Mục Vân không cần nhận biết, hắn thẳng tay vơ vét.
Ám Long bảo tàng thỉnh thoảng lại run lên bần bật vì những cơn địa chấn không
rõ nguyên do, một vài tiếng gầm thét kinh thiên động địa tựa hồ là viễn cổ
hung thú đang thức tỉnh kêu gào, càng đi xuống không gian càng thêm sáng tỏ,
có lẽ là nó đang tự thân phát quang.
Suốt đoạn đường dài không hề bắt gặp một cái bóng người nào, ngay cả sinh vật
sống cũng không, hệt như khoảng thời gian vừa xuyên đến Hoang Châu một mình
hắn hành tẩu giữa Á La bình nguyên vậy, cô độc, mênh mang.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ở địa phương này mặt trời không hiện cho nên khó
lòng phân biệt ngày đêm, chỉ đành dựa vào cảm nhận của bản thân mà phán đoán.
Xa xa là khoảng không mờ ảo, đi đến tận cùng càng thêm mờ ảo, diện tích Hoang
Châu không biết rộng lớn bao nhiêu nhưng chỉ riêng một cái địa phương nhỏ của
Ám Long bảo tàng đã khiến cho Mục Vân có loại cảm giác mênh mông không thể nào
chạm tới.
Một ngày này Mục Vân nghe được ở phía trước rõ ràng có tiếng người thậm chí là
rất đông người cùng tụ tập, trong lòng mừng rỡ, Mục Vân liền hướng địa phương
nơi phát ra thanh âm nhanh chóng tiến đến, hắn lại cẩn trọng sử dụng Ẩn Thân
Thuật.
Lại là một cánh cửa thanh đồng đã được mở sẵn, vừa bước vào mùi vị tử khí xông
lên tận óc khiến Mục Vân choáng váng, đầy trời u vụ cuồn cuộn dịch chuyển hệt
mây đen di hành, địa phương này hình như là một cái mộ địa.
Vô cùng vô tận những ngôi mộ, có lớn có nhỏ mọc lên san sát, số lượng chỉ sợ
phải đến vài vạn, nhấp nhô bia đá dày đặc, thỉnh thoảng lại le lói hào quang u
ám, trong cái hoàn cảnh này người đối diện tự dưng cảm giác sống lưng lạnh
toát.
Hai bên là mộ địa, ở giữa mở ra một lối đi rất rộng, con đường đất trải đầy đá
đen nham nhở, ở đây bất kỳ loài cây cỏ nào cũng ít nhiều nhuốm màu tử khí,
sương mù la đà dưới cái ánh sáng tự thân bàng bạc càng nhìn càng mông lung
chết chóc, tựa hồ là con đường Hoàng Tuyền dẫn đến cõi Cửu U.
Phía trước tụ tập một đám người nhân số tầm ba trăm, bọn họ cố tình tránh xa
mộ địa, trong đó đa phần đều tỏ ra mệt mỏi, y phục nhếch nhác, một vài người
hình như còn bị thương rất nặng, máu tươi loang lỗ, ai nấy thần sắc đều hiện
lên nồng đậm khiếp sợ, có lẽ vừa trải qua một trận ác chiến hoặc bắt gặp thứ
gì đó kinh khủng lắm.
Mục Vân âm thầm quan sát, đảo mắt xung quanh cố gắng tìm kiếm một vài nhân ảnh
quen thuộc nhưng không thấy, trong lòng bắt đầu dâng lên dự cảm bất an, địa đồ
Ám Long bảo tàng Mục Vân đang cất giữ, hắn chỉ sợ đám người Tiểu Mẫn chẳng may
đi lạc hoặc xui xẻo rơi vào mê cung, hiểm địa.
Triệt để che dấu khí tức, Mục Vân đi lẫn vào đám người nghe ngóng, ở đó phát
ra thanh âm lớn nhất là một đôi nam nữ đang tích cực cự cãi, bọn họ có lẽ là
tiểu tình nhân của nhau vì một vài lý do mà dẫn đến xung đột.
Thiếu niên diện mạo cực kỳ tuấn tú, khí chất hơn người rõ ràng xuất thân từ
thế gia, thiếu nữ cũng thuộc vào dạng mỹ nhân quốc sắc, bất quá cách hành ngôn
có vẻ vô học, tục tỉu, quả như cổ nhân nói: Khi yêu thì chàng chàng thiếp
thiếp, khi cạn tình thì mèo chó như nhau.
Tiểu nữ nhân này hết sức xinh đẹp, ngoài Vương Tiểu Mẫn ra Mục Vân chưa từng
thấy ai sở hữu trang dung kinh diễm như vậy, bất quá, từ thần sắc, phong thái
đến cách ăn nói lại cực kỳ khó ưa, thiếu niên càng nhún nhường thì nàng ta
càng được đà lấn tới khiến cho câu chuyện chẳng mấy chốc trở nên rất chói tai,
một vài người vì ái ngại mà cúi gầm mặt, số khác cười khổ tìm cách rời đi.
" Nếu là ta hẳn không còn răng nhai cháo!" Mục Vân hừ lạnh, dứ dứ nắm đấm, hắn
cảm thấy nam nhân kia quá mức nhu nhược.
" Có cái mông bổn cô nương đây!" Tiểu nữ nhân đôi mắt long sòng sọc, cong môi
nhìn thiếu niên như khiêu khích.
Thiếu niên cũng không đáp trả, đắng chát cười.
Mặc dù đoạn hội thoại không hề liên quan đến Mục Vân, bất quá, câu nói kia tựa
hồ chạm vào lòng tự tôn của một thằng đàn ông như hắn, Mục Vân trợn mắt chạy
đến bên cạnh tiểu nữ nhân bất mãn hô nhỏ :" Cái mông ngươi a! Mông ngươi thì
sao?" Đồng thời hai tay hướng cặp mông căng tròn hung hăng bóp mạnh.
" Aa! Kẻ nào? Tên biến thái nào vừa bóp mông bổn cô nương?" Tiểu nữ nhân đỏ
mặt quay người, thần sắc hung ác mở miệng hét lớn.
Nàng hiển nhiên không thể nhìn thấy Mục Vân, cách đó tầm ba trượng có một
thiếu niên gầy nhom đang chăm chú quan sát, vẻ mặt hắn hơi có chút ngờ nghệch,
thiếu niên nghe nàng ta nói vậy thì bỗng dưng ôm bụng phì cười.
" Bốp!Bốp!Bốp!" Ba cái tát như trời giáng không chỉ là lực lượng nhục thân đơn
thuần mà còn được gia trì thêm võ khí khiến cho thiếu niên chới với ngã nhào
trên mặt đất, mũi tràn máu tươi:" Cô! Nữ nhân hung ác này! Tại sao lại đánh
lão tử!" Thiếu niên vẻ mặt ngây ngô còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
" Ngươi dám bóp mông bổn cô nương! Thực sự ngại mình sống lâu?" Nàng ta hằm
hằm bước về phía trước lại hung hăng nhấc chân tung ra hai cước.
Thiếu niên ôm bụng, cả người gập cong lại như con tôm luộc, miệng liên tục thổ
huyết.
Mục Vân thấy vậy thì trong lòng cực kỳ áy náy, mới quyết định không thể vì
mình mà làm liên lụy đến kẻ khác, suy nghĩ hồi lâu hắn tặc lưỡi nhẹ giọng hô:"
Thôi thì lại bóp!".
Lời nói vừa dứt song thủ lập tức hướng về phía trước, cả người hơi nghiêng
sang một bên hai bàn tay chụm lại hoá thành thủ trảo, Thần Kinh Công lần đầu
tiên hiện thế, thủ đoạn tựa lôi đình nhằm cặp ngực sữa căng tròn của tiểu nữ
nhân mạnh mẽ bóp xuống, gần như lập tức nữ nhân mở miệng hét thảm chật vật lùi
về phía sau mấy bước.
Cảm giác rất vừa tay, tựa hồ có một luồng điện chạy dọc sống lưng, hai chân
Mục Vân mềm nhũn, đây là lần đầu tiên hắn đụng chạm đến phần nhạy cảm của nữ
nhân, cảm giác lâng lâng cực kỳ kích thích.
Mục Vân đỏ mặt cười khổ thầm trách bản thân vô sỉ, đối với Thần Kinh Công càng
thêm ghét bỏ.
" Là kẻ nào? Bước ra đây cho bổn cô nương!" Tiểu nữ nhân tựa hồ phát điên,
buồn bực la lớn.
Đám người đang quan khán xung quanh không hề nhận ra điều gì khác thường, chỉ
thấy tiểu nữ nhân bỗng dưng ôm ngực thảng thốt kêu, ai nấy đều đinh ninh cho
rằng nàng ta đang đóng kịch, mọi chuyện bày ra rành rành trước mắt, nếu đã
không ai làm thì chỉ có ma quỷ, mà ma quỷ tất nhiên không thể biến thái đến
như vậy.
" Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng" Một đám thiếu nữ nhìn tiểu nữ nhân bằng ánh
mắt khinh bỉ.
Tiểu nữ nhân ngượng chín mặt, nhãn thần mang theo oán hận nhìn ngó xung quanh,
phía trước ngoài thanh niên gầy nhom đang nằm bệt trên mặt đất chật vật ho
khan thì tuyệt nhiên không có ai, phía sau lại càng không thể.
Tiểu nữ nhân bắt đầu chột dạ, qua mấy cái hơi thở, trong lòng ngập tràn kinh
hãi, thần sắc biến hoá, nàng lắp bắp nói:" Là ma, có ma!".