Người đăng: MucVan
" Hôm nay là ngày trọng đại, ngày Đông Hoang Tông mở cửa thu đồ, cũng như tiền
lệ, trong số những người các ngươi ai có thể vượt qua Tam Toà Cổ Cảnh, thuận
lợi đi đến một trong Tam Toà đều sẽ trở thành tân sinh đệ tử Đông Hoang Tông,
thời gian khảo hạch kéo dài hai tháng".
Một thanh âm trầm trầm tựa như tiếng chuông lớn bất ngờ nổ vang quanh quẩn
trong thiên địa.
Trên bầu trời, một lão giả tuổi ngoài bảy mươi thân mang đạo phục màu lam, tóc
trắng bối cao dáng dấp tiên phong đạo cốt, ánh mắt như điện hữu thần nhìn
xuống bên dưới.
Lão giả đạp lên một thanh đại phi kiếm, bốn bề không gian bị tiếng kiếm ngân
chói tai trấn áp, trận trận ba động sắc bén từ đó mạnh mẽ phun trào.
Bên dưới bãi đất trống phía trước một toà cổ thành cũ nát giờ phút này tụ tập
lấy hơn ba ngàn thiếu nam, thiếu nữ, ai nấy tuổi đời đều còn rất trẻ, bọn họ
đồng thời hướng mắt nhìn lên thân ảnh lão giả đang ngự không, trong ánh mắt
thanh thuần đều không che dấu được sự sùng bái cùng mãnh liệt kích động.
" Có thể lăng không bay lượn chắc chắn là Tiên nhân rồi! Thế giới này, nhất
định phải xem lại a! " Đứng lẫn trong đám người một thiếu niên quần cộc áo
hoa, đầu tóc húi cua nhuộm vàng, nhìn cách ăn mặc của hắn cực kỳ dị hợm, ánh
mắt nóng bỏng, thiếu niên che miệng thảng thốt kêu lớn.
Xung quanh chẳng ai thèm đi chú ý đến hắn, bởi lẽ dị hợm thật nhưng không có
gì nổi trội, hơn nữa thể hình quá nhỏ bé, đứng giữa đám thiếu nam dù cho hắn
có nhón chân hết cỡ cũng xa xa không cao bằng.
Thiếu niên tên gọi Mục Vân, hắn không phải là người của thế giới này, Mục Vân
đến từ địa cầu, một nền văn minh khoa học kỹ thuật tương đối phát triển.
Vào nửa năm trước Mục Vân cùng với phi hành đoàn, ba trăm hành khách bị kéo
vào lỗ hổng thời không vô tình xuyên đến Hoang Châu.
Hoang Châu rộng lớn nằm ngoài nhận thức, vậy nên từ sau khi xuyên không Mục
Vân chưa từng cởi xuống y phục, bản thân hắn luôn giữ trong lòng hy vọng có
ngày sẽ tìm được người của phi hành đoàn, bằng mọi cách trở lại địa cầu.
Phải mất chừng ấy thời gian tìm hiểu Mục Vân mới sơ khai nhận thức được một
phần phong thổ Hoang Châu.
Hoang Châu chủ tu võ đạo, lấy cường gân kiện cốt, phá bỏ cực hạn bản thân làm
mục đích truy cầu, tỉ như lão giả đang ngự không trên kia là một tông sư võ
học, tu vị đã đạt tới Võ Hoàng.
Ở địa cầu cũng suy võ, người luyện võ tất nhiên không thiếu, nhưng xem ra nếu
đem so sánh với sự thịnh vượng của Hoang Châu thì không khác gì đom đóm tranh
quang cùng nhật nguyệt.
Sở dĩ Mục Vân đi đến địa phương này là bởi chốn đông người, hắn hoàn toàn có
quyền hy vọng tìm thấy thân nhân bằng hữu.
Cha mẹ cùng muội muội hắn cũng xuyên đến Hoang Châu, nếu như Mục Vân an toàn
thì những người kia ở đâu đó chắc chắn vẫn sống sót, Mục Vân tâm niệm như vậy.
" Các ngươi sẵn sàng chưa? " Lão giả lại lên tiếng, khuôn mặt không chút cảm
xúc.
" Sẵn sàng !!! " Chúng nhân đồng thanh, âm lực như sóng.
" Sẵn sàng! " Mục Vân thở gấp hô nhẹ, đáy lòng không tiết chế được cảm xúc,
mọi chuyện đã và đang phát sinh trước mắt quá mức thần kỳ, chỉ xuất hiện qua
trong những cuốn tiểu thuyết huyền huyễn mà bản thân hắn đã từng nghiền ngẫm
lúc còn tại địa cầu.
Thực không ngờ hôm nay lại được tự thân đi trải nghiệm, nội tâm mặc dù bi ai
thế nhưng với tâm tính của một thiếu niên, Mục Vân nhanh chóng nén xuống cảm
xúc, trong ánh mắt tràn đầy sự tươi mới cùng chờ mong.
Liền sau đó một màn ánh sáng bàng bạc từ trên chín tầng trời phủ xuống, bao
trùm hết thảy, ánh sáng này đâm vào mắt đau nhói khiến cho Mục Vân không tài
nào mở được mắt, cảm giác bên tai như có trận trận phong bạo thét gào.
Khi phong bạo lắng xuống, Mục Vân mở mắt, chỉ thấy phía trước là một cánh rừng
lớn tràn ngập thải quang, khung cảnh ở đây phi thường sinh động cũng đồng thời
có một chút gì đó mông lung hư ảo, hơi kém chân thực, bất quá, Mục Vân không
thể nhận ra kém chân thực ở điểm nào.
" Quái! Đám người kia đâu? " Nhìn ngó xung quanh một vòng cũng không bắt gặp
bất kỳ ai, Mục Vân kinh ngạc tự hỏi, đây là lần đầu tiên trong đời Mục Vân
tham gia dạng khảo hạch như thế này, xem ra nó khác xa hoàn toàn với mọi hình
thức thi cử ở địa cầu.
Khu rừng thải quang không hề mang lại cho Mục Vân cảm giác nguy hiểm, suy nghĩ
một chút hắn liền nhấc chân tiến về phía trước.
Cổ thụ chọc trời, suối chảy chim hót, xa xa treo trên thương khung treo cao
một vầng kiếm dương to lớn, ánh dương lan toả tạo thành thải quang tràn ngập
khắp nơi, Mục Vân hít thở thật sâu cảm giác toàn thân vô cùng thư thái.
" Khảo hạch dạng này có khác gì đi dạo đâu, vừa rồi lão già kia có nhắc đến
Tam Toà, chắc hẳn là một loại kiến trúc nào đó " Mục Vân âm thầm suy nghĩ,
cước bộ giữ nguyên.
Đoạn, Mục Vân thọc tay lấy từ trong ngực một chiếc túi nhỏ màu tím, chiếc túi
này tựa hồ được dệt từ những sợi tơ kim loại mà liên tục phát ra nhàn nhạt ánh
sáng tử kim, là món bảo bối chứa đồ thông dụng của địa cầu.
Khi ý thức tràn vào bên trong, khoảng không gian lớn chừng mười mét vuông, ở
đó được sắp xếp ngay ngắn vô số các loại vật dụng, có quần áo, thức ăn nhanh,
vật dụng nấu nướng, đồ dùng gia đình, đặc biệt là ba khẩu súng trường dòng
AN94 cùng bảy hòm đạn lớn.
Mục Vân lấy ra một khẩu súng trường, nhồi vào mười ba viên đạn mới thong thả
mở bao đồ ăn vặt nhỏ, tựa lưng vào gốc cây đại thụ gần đó bắt đầu nhấm nháp.
Thời điểm này ngoại trừ việc nhanh chóng tìm ra thân nhân, quay trở lại địa
cầu, Mục Vân hoàn toàn không có lý do gì phải vội vã, khi hắn định chén tiếp
bao đồ ăn vặt thứ hai dằn bụng thì ở phía trước mặt nơi lùm cây lớn mọc cao
che khuất tầm mắt thình lình vang lên thanh âm gầm gừ sắc lạnh.
" Gao..Gào! ".
Mục Vân giật thót, theo bản năng liền đứng phắt dậy, một chân bước lùi thủ
thế, khẩu súng trường trên tay cũng đã lên nòng.
Lùm cây bỗng nhiên bị xé toang, mặt đất chấn động, một luồng gió lạnh thổi tới
cuốn theo mùi vị tanh tưởi.
Đứng sừng sững ở đó một loài sinh vật xa lạ mà cả cuộc đời Mục Vân chưa từng
thấy qua, sinh vật này mình lân đầu hổ, bờm sư tử, lớn như trâu nước, toàn
thân dày đặc lân phiến màu tím, trong đôi mắt còn ẩn ẩn thiểm điện ngang dọc,
một cỗ khí tức cực kỳ hung ác nhanh chóng khuếch tán, bao trùm bốn phía không
gian.
Mục Vân trợn mắt, cả người bủn rủn, mất mấy cái hơi thở đi bình ổn tâm tình,
Mục Vân liền hấp vào một ngụm khẩu khí, tay lăm lăm khẩu súng, lại nheo mắt
nhìn sang đầu hung thú, lớn giọng hăm doạ.
" Lão tử có súng a! Khôn hồn thì biến " Đạn lên nòng, Mục Vân cảm thấy cực kỳ
tự tin, xem ra số phận của nó cũng không khác gì những con tiểu thú mà Mục Vân
đã từng săn giết.
Đầu hung thú không thèm quan tâm đến thái độ Mục Vân, miệng lớn chảy xuống
nhớt dãi, trong đôi mắt điện lôi càng lúc càng dày đặc, ngay cả thân thể cũng
bắt đầu xuất hiện mấy chục đạo thiểm quang tự hành dịch chuyển.
" Gào..ooo!" Đầu hung thú đứng thẳng bằng hai chi sau, mở miệng cuồng hống,
thú trảo to lớn nhanh như điện nhằm hướng Mục Vân xé trời vỗ xuống.
Gió lớn đập vào mặt, bên tai không khí nổ vang, Mục Vân hoàn toàn không có
thời gian để tránh né, tay trái cầm chắc thân súng, tay phải hung hăng bóp cò.
" Đoàng!" Một tiếng nổ sắc lạnh vang lên, Mục Vân thậm chí còn không có đủ
thời gian để ngắm nghía, hắn bắn hoàn toàn theo cảm tính.
Phi cầm dị điểu gần đó bị đánh động hoảng loạn bay đi khiến cho bầu trời phút
chốc một mảng đen kịt, tiếng súng nổ tại trong cánh rừng này oanh minh quanh
quẩn.
Đầu hung thú bất lực theo đà nặng nề ngã xuống, mặt đất chấn động dữ dội, cách
vị trí Mục Vân đang đứng chưa đầy một trượng, trên đầu, bên phải gần mắt bị lỗ
đạn xuyên thấu, máu tươi từ đó phun ra thành dòng như suối.
Phát đạn kia quả thực vô cùng chính xác bắn ngay vào chỗ chí mạng, hung thú
Hoang Châu mặc dù trời sinh thần lực, thể chất mạnh mẽ dị thường, thậm chí còn
có thể tụ linh tu luyện, bất quá, đại não bị phá hủy cũng vô pháp sinh tồn,
giả như đường đạn vừa rồi có gì sai sót thì chắc chắn Mục Vân sẽ không có cơ
hội để bắn viên tiếp theo.
" Uy áp từ đầu hung thú này thậm chí còn vượt xa tên Đại Võ Sư ngày trước ta
gặp qua trong Á La bình nguyên, có lẽ chỉ thua kém Võ Hoàng cảnh, đáng tiếc
lão tử lại có súng, pháp khí nhanh nhất, mạnh nhất thiên hạ.. Hắc Hắc ".
Mục Vân kích động cười lớn, bản thân hắn càng thêm tự tin, chỉ với vũ khí
thông dụng của địa cầu sẽ có thể hoành tảo khắp Hoang Châu, ít nhất là thuận
lợi tìm được thân nhân bằng hữu mà không sợ bị bất kỳ kẻ nào gây bất lợi hay
tổn thương.
" Trên đời không có loại võ kỹ nào nhanh hơn, chuẩn xác hơn súng, đỉnh cao võ
học không nằm ngoài hai khái niệm này " Mục Vân thầm nghĩ.
Sau nửa ngày hì hục xẻ thịt, lân phiến mặc dù vô kiên bất tồi cũng bị dao sắc
phá bỏ, rốt cuộc Mục Vân lôi từ trong lò vi sóng ra một miếng thịt chín thơm
lừng, ngấu nghiến cắn.
Thịt hung thú thơm ngon cực kỳ, hơn nữa còn chứa đựng một luồng linh lực nhàn
nhạt, theo con đường tiêu hoá chậm rãi dung nhập, quán chú thể nội, tẩm bổ
nhục thân.
Tay mân mê viên đá đen nhẵn bóng tình cờ lấy được từ bên trong cơ thể hung
thú, theo như Mục Vân nhận thức thì thứ đồ vật này chính là nội đan.
Chỉ có yêu thú cấp bậc cao, huyết nhục cường đại sau khi tụ linh mới hình
thành nên nội đan, nội đan là giữa hàng vạn con yêu thú mới lưa thưa xuất hiện
một vài viên, mức độ quý hiếm thuộc vào hàng trân bảo.
" Xác suất loại này xem ra còn thấp hơn cả xác suất trúng kiến thiết ở địa cầu
" Mục Vân tự nhủ.
Mặc dù còn chưa biết nội đan hung thú dùng để làm gì thế nhưng Mục Vân cũng
thầm kêu may mắn, đầu tiên là thuận lợi chuyển hung hoá cát, thứ hai là có
được một bữa thịt nướng ngon lành.
" Mùi vị quả thực không tệ! Thế giới này nhất định phải xem lại a! " Mục Vân
hài lòng vỗ vỗ bụng nhỏ, tựa lưng vào gốc đại thụ gần đó, quên trời quên đất
làm một giấc thật say.