Người đăng: monstergra44
Sau khi tạm biệt mẹ con Hành, Nhi lại tiếp tục lên đường vào thành.
-Trước tiên là tìm một phòng trọ để nghỉ ngơi, sau đó là mua một vài dược liệu để bắt đầu chế tạo thuốc, Nhi bèn hỏi một vài người thì biết được ở đây có một tửu điếm tên là Hồng Nhan Điếm, được biết ở đây là nơi nổi tiếng nhất Thiên Nham Thành và cũng là một nơi dễ dàng có được thông tin, chỉ cần có tiền là biết được mọi thông tin cho dù bé hay lớn thì nơi này cũng sẽ moi móc cho bằng được để đưa cho khách hàng . Sau đó, Nhi cất bước đến đây, nhưng trên đường đi bỗng nhiên sau lưng có có một tiếng nói :
-Nhi khinh thường những người như vậy nhưng không muốn chọc đến một gia tộc lớn như thế nên đành nói : Xin công tử thứ lỗi, thảo dân không muốn đi nên xin mạn phép từ chối’.
-Hắn cười và nói : ‘Ngươi im đi, sao ngươi lại nói với mĩ nhân như thế đươc’ . Đúng đúng, công tử nói chí phải xin cô nương thứ lỗi.
-Vâng.
-Sau khi đi khỏi, nhi đi tới Hồng Nhan Điếm và bước vào.
Quí khách cần gì, Tiểu nhị bước tới hỏi?
-Cho ta 1 căn phòng thật tốt, sau đó đưa cho tiểu nhị 1 thỏi vàng, mắt tiểu nhị sáng lên và nói: Vâng, xin mời cô nương đi theo, sau đó tiểu nhị dẫn cô tới một căn phòng nội thất khá tốt, phòng khá rộng rãi. Bỗng nhiên cô nhớ lại chuyện gì đó và hỏi tiểu nhị, ông có biết cửa hàng nào bán dược liệu tốt nhất thành này không? Sau đó, tiểu nhị nói :”Ở cuối con phố này có một nơi đấu giá và cũng là nơi bán dược thảo rất nổi tiếng.
Cảm ơn xong, Nhi bèn đi tới nơi đó, bước vào trong này Nhi bỗng nhiên cảm
thấy mát mẻ, Nhi cảm thán và nói : Đúng là nơi nổi tiếng có khác mát ghê. Cảm
thán xong Nhi tìm quầy mua dược liệu sau đó nói với chủ quầy :
-Xin hỏi ở đây có bán dược thảo phải không ?Bỗng nhiên, xuất hiện một lão và nói : Đúng, xin hỏi cô nương muốn mua cái gì?.
-Ở đây có bán các loại thuốc ghi trong giấy không? Ông lão nhìn tờ giấy và nói : Có hôm nay có một lố dược thảo mới nhập về, cháu muốn lấy bao nhiêu?.
-Dạ mỗi thứ 10 cây, đây của cháu tất cả là 50 cây tổng cộng là 500 vàng. Trong khi Nhi chuẩn bị tính tiền thì, Lão bản số tiền của cô gái này ta trả hết, không biết từ khi nào Bằng đã theo Nhi đến đây và khi thấy Nhi định mua số cây thuốc này thì Bằng định thể hiện sự giàu có của mình để làm Nhi mê mẩn, nhưng Nhi là ai, là người của thế giới kia và cũng đã tiếp nhận truyền thừa của Long nên mấy cái này tự nhiên Nhi biết nên, :
Không cần đâu công tử ta có tiền khỏi cần công tử nhọc lòng để trả . Nói rồi
Nhi đưa tiền cho lão bản và quay đầu lại để đi, nhưng không ngờ Bằng lại nói
:
“Tiện nhân kia, mày phải theo hầu bổn thiếu gia nếu không thì đừng trách bổn
thiếu gia không biết thương hoa tiếc ngọc”.
-Đến lúc này thì Nhi cũng cười lạnh nói :
“Có ngon thì nhào vô bổn tiểu thư cũng không sợ ngươi đâu mới cấp 6 mà cũng
đòi thương hoa tiếc ngọc ta à”. Nói xong thì Nhi cũng không lưu tình mà đá vào
ngực và cái ấy của Nguyễn Bằng làm cho thằng này văng 10 mét bay ra khỏi
cửa..Nhưng có một thân ảnh bay tới đỡ Bằng.Người đó nói:
-Nhưng bỗng nhiên áp lực không con nữa, Nhi nhìn ông lão chưỡng quầy và nói : Đa ta ông.
-Ông lão cười nhẹ mà nói : Không sao, không sao. Sau đó, ông nhìn người đó và nói :
“Sơn Hà ông mau đem cháu trai ông đi đi coi chừng Nguyễn Gia bị tuyệt giống là
không xong đâu đó”.
Sơn Hà nhìn ông lão, trong mắt hiện lên một thần sắc cung kính, sau đó quay
sang nhìn Nhi nói : Tiểu oa nhi mối thù này sau này Nguyễn Gia sẽ báo, nói
rồi Hà ôm Bằng lóe thành một luồng bạch quang và biến mắt tại chỗ.
Nhi nhìn ông lão và nói : Chào ông, cháu tên là Mộ Dung Ý Nhi, ông có thể
gọi cháu là Nhi cũng được, còn ông lão, ông tên gì ?.
-Lão là Đinh Kim Thanh, cháu có thể gọi ta là Thanh Lão là được.
-Vâng chào Thanh Lão, mà những người hồi nãy là ai vậy?.
-Thanh lão cười nói : Đó là người của Nguyễn Gia một trong tứ đại gia tộc của Thiên Nham Thành này.
-Nhi nói với lão : Ông làm ơn kể cho cháu về Thiên Nham Thành được không ạ?
-Thanh Lão ôn tồn nhìn Nhi bảo : Trước khi ta kể về Thiên Nham Thành, cháu có thể
nhận ta làm ông nội được không?
-Nhi nhìn ông lão khó hiểu hỏi: Tại sao vậy ông?
-Nhi suy nghĩ một hồi lâu và nói : Vâng cháu đồng ý.
-Thanh lão cười lớn nói :
Tốt, tốt ,tốt có thể thấy ông vui đến chừng nào . Sau đó ông nói : Cháu hãy
ngồi đây ta sẽ kể cho nghe…. ( Còn tiếp)
Đôi lời từ tác giả : Như mọi người thấy đấy, muội viết vì thấy vui chứ không
phải vì tiền, Ý tưởng thì trong đầu xuất hiện thì muội viết chứ nói thiệt thì
muội viết văn rất dở nên mọi người muốn thì xem không muốn thì không cần phải
coi đâu, Bonus : cảm ơn những người đã ủng hộ mình