Ngươi Muốn Chết?


Người đăng: ๖ۣۜ†im☪

Độc Cô Lãng lái xe chạy tới trường THPT Nguyễn TT, chỗ học thêm để chuẩn bị ôn
thi đại học.

Trên đường lúc này khá đông người đi, nhìn sơ qua trên đường đi, thành phần
chủ yếu 90% xe máy, chỉ có 10% xe ô tô chiếm thôi.

Có cái chết là, nhiều người chạy xe máy không biết có phải cố tình hay vô ý,
còn chen lấn qua làn đường dành cho ô tô chạy, khiến con đường đã cứng càng
trở nên kẹt, giống như củ cà rót lớn muốn đổ vào lỗ nhỏ phải cố chen lên từng
li từng tí, cực kỳ khó chịu.

Điều này làm Độc Cô Lãng cực độ ức chế, suy nghĩ đi, vừa nhích một tí lại
dừng, hơn nửa còn lập đi lập lại tần số nhiều lần, coi như hiền thục như Obama
cũng phải tức giận, nói chi hắn từng quát tháo thần giới, nào nhận cái đãi ngộ
tra tấn tinh thần người này?

Rất may đoạn đường này đến trường khá gần, mất vài phút sau tới nơi, chạy xe
vào bãi đậu riêng. Độc Cô Lãng theo trí nhớ nguyên chủ thể đi đến lớp học tối
thêm.

Bước vào lớp, trong chớp mắt cả lớp học không khí như ngưng lại.

“Cô Lãng em tới rồi, ngồi vào chỗ của mình đi.”

“Các em chú ý, đề ôn thi đại học bộ giáo dục có thể ra các đề như sau, tìm
nguyên hàm số f...hoặc phương trình 4...”

Trên bục giảng, giáo viên nữ lạnh nhạt nói một câu, sau đó không nhìn gì nhiều
tiếp tục giảng bài.

Đám bạn học nhìn Độc Cô Lãng, đa số trong mắt bọn họ hiện lên chán ghét, ghen
tị, ước ao thân phận của hắn.

Đối với đám trẻ ‘trâu’ này Độc Cô Lãng không thèm quan tâm, đi đến vị trí bàn
học của mình ngồi xuống.

Nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh hắn nhận ra không phù hợp...bà cha nó, vậy
mà quên mang theo dụng cụ học tập, bao gồm sách vở giấy bút...

Độc Cô Lãng cảm thấy có chút bó tay bản thân, làm một cái Thần quá lâu năm,
đột nhiên biến thành một phàm nhân, lại sống ở đô thị văn mình, nào có đến
trường học mang giấy bút...

“A, bạn học này hình như quên mang tập vở?”

Ngồi kế bên, thiếu niên khuôn mặt nhỏ lập tức nhận ra vấn đề kêu lên. Tiếng
kêu rất lớn, toàn bộ lớp từ đầu đến cuối đều nghe rõ ràng.

Sau một giây hơn 30 ánh mắt cùng lúc nhìn lại Độc Cô Lãng, trong mắt bọn hắn
hiện ra kỳ dị, quái lạ, như nhìn con thú hiếm thấy.

Giáo viên dạy học thêm Nguyễn Quỳnh Nga sắc mặt phát lạnh, nhìn chằm chằm Độc
Cô Lãng quát mắng: “Em đi học tại sao không mang theo đồ học tập? Em cho rằng
em đi chơi hay sao? Nếu không muốn học thì cứ việc nghỉ, không cần vào lớp bày
ra trò như thế.”

“Cái đù, là một con kiến hôi cũng dám quát bổn đế, ngươi muốn chết sao!?”

Độc Cô Lãng đứng lên, ánh mắt hung dữ nhìn Nguyễn Quỳnh Nga lạnh lùng nói.

Phút chốc, cả lớp im lặng, lần này ánh mắt của bọn hắn thay đổi, có kinh ngạc,
có kính nể, có vui vẻ.

“Ting! Chúc mừng chủ nhân trang bức thành công, làm đám học sinh ngạc nhiên,
thu được 10 điểm kinh nghiệm.”

“Ting! Chúc mừng chủ nhân trang bức thành công, làm đám học sinh kính nể, thu
được 10 điểm kinh nghiệm.”

“Ting! Chúc mừng chủ nhân trang bức thành công, đánh mặt cô giáo, thu được 100
điểm kinh nghiệm.”

“Ting! Chúc mừng chủ nhân đột phá cảnh giới đến Luyện Thể tầng 90, luyện mặt.”

P/s: tác giả cực bận không có thời gian rãnh viết truyện. Bạn nào có hứng thú
làm ‘trợ lý’ cho mình thì pm FB hoặc để lại tin nhắn. Điều kiện: onl ít nhất 6
tiếng một ngày, thường xuyên sài FB để liên lạc! Trong khoảng thời gian làm
trợ lý này, các bạn sẽ được nhận miễn phí chỉ dạy cách viết truyện cũng như
chỉ ra các sơ sót trong khi viết!!!


Siêu Ngầu Tà Ác Lão Quái Vật - Chương #7