Kinh Người Suy Đoán


Người đăng: ๖ۣۜ†im☪

Nhìn con gái cùng tên nam tử khác chung giường chung chiếu, hơn nửa tên nam tử
lại không phải người nào khác...

Ở mỹ phụ ánh mắt khó tin, Tô Tố Hoàn toàn thân núp trong mền, không dám ló đầu
ra. Giờ đây nàng xấu hổ đến muốn tìm cái lỗ chó chui xuống dưới, không muốn
gặp người.

“Tô Tố Hoàn, Độc Cô Lãng! Ta hỏi, hai người đang làm gì!!!”

Sững sờ trong chốc lất, Tô Mỹ Na gầm lên giận dữ một tiếng như sư tử cái, âm
thanh đề xi ben sắc nhọn của nàng dường như muốn phá nát tai người.

Độc Cô Lãng không trả lời nàng, trái lại ánh mắt không kiêng kỵ đánh giá cơ
thể no đủ, từ khuôn mặt mỹ lệ, cho đến đôi núi non hùng vĩ, cuối cùng đến cặp
chân dài cùng cặp mông.

Tô Mỹ Na cảm nhận ánh mắt xâm lược của Độc Cô Lãng, không biết tại sao cả
người nóng dần lên, nhất là ánh mắt bá đạo ấy như có thể nhìn thấu qua lớp
quần áo dày đặc, thẩm thấu đến từng cộng lông chim nhỏ.

“Ánh mắt của hắn làm sao khác với ngày xưa nhút nhát e dè? Hơn nửa...khí chất
của hắn giống như hoàn toàn thay đổi thành người khác!?”

Tô Mỹ Na cảm thấy khó có thể tin nhưng sự thật bày ra trước mắt, nhất là Độc
Cô Lãng hành động to gan lớn mật hoàn toàn phá vỡ lối suy nghĩ của nàng.

Ngủ với con gái nàng, không chút ngần ngại, e dè khi bị phát hiện, trái lại
ánh mắt mang tính xâm lược dò xét.

Tô Mỹ Na dù sao cũng là người con gái tâm cơ nặng, rất nhanh trở lại bình
thường, không để ý đến Độc Cô Lãng ánh mắt, nhìn qua trốn trong chăn Tô Tố
Hoan, lạnh lùng quát: “Tố Hoan, ta kêu ngươi có nghe không, cho ngươi ba giây,
lập tức bước ra!”

Tô Tố Hoan nghe vậy đành xấu hổ, bất đắc dĩ bỏ chăn mền ra, chầm chậm bước
xuống giường, đầu cúi xuống đất, không dám nhìn phía đối diện Tô Mỹ Na.

Tô Mỹ Na sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm phía dưới cơ thể Tô Tố
Hoan, khi thấy vệt màu đỏ máu cùng màu trắng đục thể, lại nhìn dáng dị cà nhấc
như bị xe tông què, nàng hoàn toàn xác nhận 100% con gái vừa mới phá trinh.

Ánh mắt chuyển qua Độc Cô Lãng, lạnh lùng thét: “Cô Lãng, ngươi làm gì với con
gái ta?”

Độc Cô Lãng nghe nàng thét có chút chói tai, nhíu mày lạnh lùng nói: “Mắt chó
à không nhìn thấy? Tất nhiên là xxx rồi. Hơn nửa còn hai nơi nha...thật sự
thoải mái.”

“Óc chó, hai nơi, thoải mái?” Không những Tô Mỹ Na sững sờ, còn đang đứng cúi
đầu Tô Tố Hoan ánh mắt không thể tin nhìn về Độc Cô Lãng.

Có hoảng sợ, nghi ngờ, khó có thể tin trong mắt các nàng.

Im lặng vài phút, Tô Mỹ Na mặt vặn vẹo hung dữ, “Thằng mất dạy, tao hôm nay
thay mẹ mày dạy lại mày cách ăn nói.”

Đi vài bước về phía Độc Cô Lãng, khi tới gần hắn, nàng đưa ra một bàn tay, ý
định quất vào mặt Độc Cô Lãng.

Nếu Độc Cô Lãng là người ngày hôm trước, có thể ăn một bàn tay này của nàng.
Đáng tiếc, hôm nay Độc Cô Lãng linh hồn đã thay đổi, đó là một vị đế chủ thần
giới, trấn áp mấy cái kỷ nguyện, con đường tới đỉnh đầy khô lâu máu tanh, nào
có thể để một cái ‘sâu kiến’ quất mặt mình?

Độc Cô Lãng dù chưa có tu luyện lại, thân người thường, nhưng không vì thế mà
phản ứng chậm, hắn nhanh tay bắt lấy bàn tay sắp đánh tới của Tô Mỹ Na.

Tay bị bắt lại, muốn rút tay ra lại không được, hơi thấy đau đớn, Tô Mỹ Na
giận dữ nhìn Độc Cô Lãng quát: “Mau thả tay, đồ mất *, con *

“Á đù, còn dám chửi bổn đế? Hừ, đừng cho là bổn đế không dám đánh phụ nữ!” Độc
Cô Lãng mắt lạnh, một tay còn lại hình thành nấm đấm, hướng về giữa háng đánh
tới.

“A!!!!”

Tô Mỹ Na ăn một đấm toàn lực ngay vào tờ chim, ngay tức khắc nàng hét thảm một
tiếng, cả người lung lay ngã xuống đất, hai tay ôm {|v|} nước mắt rơi như mưa,
phấn trang điểm trên mặt vài nơi bị xóa nhòa đi.

May mắn cho nàng, vì hiện tại Độc Cô Lãng chỉ dùng sức người phàm, nếu hắn tu
luyện lại, giờ này con chim nàng đã bị đánh thành bồn máu tươi chảy thắm đất
rồi.

Tô Tố Hoan tay che miệng, hoàn toàn không dám tin nhìn tất cả đang diễn ra ở
trước mắt.

Nàng đứng ngơ ngác vài giây, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Mỹ Na, lo
lắng hỏi: “Mẹ, mẹ, ngươi có sao không?”

Tô Mỹ Na lắc đầu yếu ớt nói không ra hơi: “Ở dưới...~ đau lắm~, mau đi gọi bác
sĩ tới, mẹ sắp không được rồi.”

Tô Tố Hoàn lấy điện thoại muốn gọi, bị Dộc Cô Lãng một tay cướp lấy, đem bỏ
vào túi quần.

Tô Tố Hoàn sững sờ đứng đó, không dám cướp lại điện thoại.

Độc Cô Lãng nhìn hai người, không chút thương hại hay đồng tình, nở nụ cười
khiến cho cả hai mẹ con cũng phải lạnh run lên: “Gọi điện thoại? Không, tất cả
chỉ mới bắt đầu..”

“Ngươi...ngươi muốn làm gì mẹ ta?” Tô Tố Hoan nghe vậy biến sắc, ánh mắt đề
phòng nhìn Độc Cô Lãng. Nàng nhanh chóng giang hai tay ra, che ở trước người
Tô Mỹ Na, như gà mẹ bảo vệ con.

Mặc dù nàng vừa bị Độc Cô Lãng làm thịt xong, khai phá hai hang động, nhưng
làm sao có thể lấy ‘tình một đêm’ so sánh với tình mẹ con hơn chục năm giữa
nàng và Tô Mỹ Na?

Độc Cô Lãng không biết làm cách nào, dễ dàng đem Tô Tố Hoan tách ra, hắn ngồi
xổm xuống, tay vả nhẹ vào mặt xinh đẹp của Tô Mỹ Na, cười lạnh nói: “Lần này
ta tâm tình tốt tha cho ngươi, còn dám lần sau...ha ha, đừng trách ta vô tình,
đem ngươi luân hơn trăm lần. Tội sống có thể tha, nhưng lỗi thì phải phạt”

Độc Cô Lãng một tay còn lại nhéo nhéo con thỏ béo mập của Tô Mỹ Na, khiến nàng
khóc thêm thảm.

Tô Mỹ Na trừng mắt nhưng không dám nói gì, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Độc
Cô Lãng, như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn

Độc Cô Lãng mặc kệ nàng đứng dậy, hướng về phía Tô Tố Hoan lạnh lùng nói: “Ta
cảnh cáo ngươi và mẹ ngươi, dám có hành động bất chính hoặc lời nói xúc phạm
nào với bổn đế, lần sau tất chết không có chỗ chôn.”

Lời này rất to, nghiêm túc, sát khí như ẩn hiện, khiến cả hai nữ nhân hoảng sợ
thất sắc.

Hiển nhiên hắn cũng nói cho Tô Mỹ Na nghe, còn về sau nàng có hay không làm
theo hắn mặc kệ, nhưng dám tiếp diễn lần thứ hai...ha ha, hắn không ngại tiễn
hai người xuống địa ngục.

Cảnh cáo xong hai người, Độc Cô Lãng mặc quần áo đàng hoàng, như không có
chuyện gì bước ra ngoài.

...

“A, u, đau quá, không cần gọi nửa, mau kéo mẹ lên, một chút nửa đi bệnh viện
cũng được, ngươi kể chuyện hôm nay cho mẹ nghe.” Tô Mỹ Na cảm giác phía dưới
đau đớn như vừa phá trinh lông mày không khỏi nhăn lại.

“Mẹ...” Tô Tố Hoan vội đi tới đỡ nàng dậy ngồi trên ghế, nhớ tới lời nói lạnh
lùng bá đạo. Tim nàng như bị dao cắt, sau đó nhịn không được nhỏ giọng nức nở
nói: “Hôm nay Độc Cô Lãng kỳ lạ lắm, giống như hoàn toàn thay đổi thành người
khác, so với hồi trước tính cách nhút nhát càng khác biệt một trời một vực.”

Tô Mỹ Na gật đầu đồng ý với lời Tô Tố Hoàn. Nàng trầm ngâm một chút nói: “Việc
này giữ bí mật, trừ hai chúng ta ra ngươi không được nói với bất cứ người nào,
kể cả cha, ông nội ngoại ngươi nghe chưa?”

“Vâng mẹ, con biết làm thế nào.” Tô Tố Hoan ngày thường làm việc rất chảnh chó
tiểu thư, nhưng chưa đến nổi đầu óc vào nước đem chuyện ngập trời đi nói với
người khác.

“Đúng rồi!” Tô Tố Hoan tay lau nước mắt, chợt như nhớ gì đó nói lớn, làm Tô Mỹ
Na hết hồn.

Tô Mỹ Na hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Mẹ có nhớ Độc Cô Lãng luôn tự xưng mình là bổn đế không?” Tô Tố Hoan hỏi.

Tô Mỹ Na gật đầu nói: “Có, lúc đó hắn đều xưng mình là bổn đế, khi ấymẹ không
có để ý cho lắm.”

“Mẹ, ta có một lời giải thích cho việc Độc Cô Lãng giống như thay đổi hoàn
toàn thành người khác.”

Tô Tố Hoan nói, không biết có phải vừa bị Độc Cô Lãng khai phá hay không, nàng
trong lúc nói chuyện lơ đãng toát ra khí chất thành thục trưởng thành.

Tô Mỹ Na cũng nhận ra điều này, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tô Tố Hoan, lúc
sau nói: “Ý ngươi là?”

“Theo đủ loại dấu hiệu cùng với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của một hủ nữ. Hắn
là người từ thế giới khác xuyên qua, đoạt xá trọng sinh, hơn nửa tự xưng bổn
đế, chỉ có một, đó chính là...một vị tiên đế!”

Tô Tố Hoan mỉm cười đắc ý, giống như giải khai bí mật động trời nào đó

Phán đoán của nàng không sai tí nào, chỉ là Độc Cô Lãng so với tiên đế càng
kinh khủng thêm gấp trăm lần.

Ngồi bên cạnh Tô Mỹ Na cả người hóa đá, thật lâu lặng im không nói, hiển nhiên
nàng chấp nhận lời giải thích có vẻ điên khùng không thể tưởng này.

Dù có chút khó tin, nhưng không có lời giải thích logic hơn việc này, một
người luôn nhút nhát không dám phản kháng đột nhiên như biến thành một người
khác.

“Nếu như...thật là vậy thì chúng ta nên làm thế nào Tố Hoan?”

Tô Mỹ Na không biết làm sao, đành run giọng hỏi, nàng dù có nặng tâm kế, nhưng
đối loại phá vỡ thế giới quan, cùng với vượt tầm khả năng, nàng thật sự bó tay
hết cách.

Nghĩ đến đắc tội một vị tiên đế, Tô Mỹ Na không khỏi sợ hãi, cảm giác cả người
như trong hầm băng lạnh lẽo vô cùng.

Đây là hành vi tìm đường chết nha. Mặc dù nàng không thường xuyên đọc truyện
như hủ nữ Tô Tố Hoan, nhưng có lúc buồn chán rãnh rỗi cũng lên web truyệncv
đọc truyện, nên hiểu sơ về năng lực kinh khủng tiên đế.

Tô Tố Hoan suy nghĩ một chút, lúc sau mắt sáng lên, hỏi: “Mẹ, ngươi không cần
lo lắng. Ngươi muốn học tiên thuật, trường sinh bất tử, trẻ mãi không già
không?”

“Có.” Tô Mỹ Na như con gà mổ thốc gật đầu, ai mà không muốn cho được chứ?

“Theo ngắn ngủi tiếp xúc với hắn, con cảm thấy lấy hắn địa vị cao quý, chắc
chắn sẽ không chấp nhất với chúng ta. Cho nên về sau chúng ta làm vậy...làm
vậy...là được tiên thuật, trường sinh không già!”

Không biết Tô Mỹ Na nghe Tô Tố Hoan nói cái gì, mặt mày đỏ lên tới mang tai,
hai chân chụm lại một chỗ, run run nước chảy tí tách không ngừng.

”Cái này...cũng được à.” Tô Mỹ Na nuốt nước bọt nhìn con mình hỏi, hơi thở có
chút hỗn loạn, trống ngực đập rầm rầm như ngày sắp phá trinh đến.

Tô Tố Hoan mỉm cười không nói, nàng khi cười lên rất đẹp, hiện ra hàm răng
trắng noãn đều như hạt bắp.

Không thể không nói, sau khi bị Độc Cô Lãng khai phá, nàng trở nên thành thục,
quyến rũ, đẹp hơn lúc trước.

Kế tiếp hai mẹ con nhỏ giọng thì thầm bàn chuyện tương lai.


Siêu Ngầu Tà Ác Lão Quái Vật - Chương #4