Người đăng: maihuon2221@
Đến 6h30, Hoắc Dịch Khiêm kéo hành lý của hai người đến chỗ để đồ, còn Liêm
Dao Tình thì xuống trả phòng.
Xong xuôi, cả nhóm gặp nhau ở sảnh. Ăn sáng rồi lên đường.
Trung Nhất Lai vẫn như mọi khi, bỏ nhóm của mình để đàn đúm với bọn Dịch
Khiêm, bỏ lại nhóm của mình, kết quả là nhanh chóng bị lôi lại.
Ngồi trên bàn ăn, trong khi đợi đồ lên, Đặng Cách Chân mở miệng: "Sau đó thì
về nhà hay lại đến trường?"
Anh em họ Triệu: "Được nghỉ một ngày thảnh thơi a."
"Nghe nói lát nữa có thêm Vị tướng nào đó đến đấy, hình như là phụ huynh nhà
nào."
Anh em họ Triệu phấn khích nói: "Thật sao!? Từ nhỏ bọn tớ rất hâm mộ các vị
tướng quân nha!"
Hoắc Dịch Khiêm thờ ơ nói: "Đồ ăn ra rồi kia."
Từ nhỏ hắn được gặp rất nhiều, lại thêm bố là đại tướng quân, việc tìm ra sự
thú vị trong việc gặp gỡ các quyền cao chức trọng trách nhiệm lớn như Thượng
tướng, Đại tướng các loại rồi.
Ăn uống xong, Hoắc Dịch Khiêm xoa xoa bụng, đồ ăn ở khách sạn ngon thật.
Thầy giáo lại đi lên bục phát biểu một vài thứ. Năm ngày thấy cùng một cảnh mà
nhàm chán. Chắc lát nữa lại có ai bước lên như Đặng Cách Chân nói. Mà chắc
cũng chả có gì ngạc nhiên đâu.
"Xin mời đại tướng nổi tiếng nhất địa cầu, Hoắc Dịch Môn!"
Hả?
Hả?
HẢ!?
Hoắc Dịch Môn?
Hắn nghe nhầm đúng không?
Hoắc Dịch Khiêm nhanh chóng ngẩng đầu lên, hình dáng quen thuộc ngay lập tức
xuất hiện trên bục. Giọng nói trầm thấp như mọi khi, dịu dàng ấm áp quá cơ.
Giả tạo quá cơ.
Ông bố của hắn đến đây làm gì?
Đặng Cách Chân cũng há miệng, chọc chọc vai hắn, nói: "Boss, cha của cậu kìa."
Những tiếng hò reo của lũ trẻ dường như còn lấn át cả lời chào của Hoắc Dịch
Môn. Ông nhíu nhíu mày, trẻ con thời nay đều bất lịch sự như thế à? Nhìn lại
con trai của hắn đi, được giáo dục rất tử tế, thấy bố nó cũng không có biểu
hiện gì quá khích cả.
Người làm bố tổn thương đó. Nhìn cái ánh mặt lạnh lùng của nó kìa, như kiểu
đang nói "Sao ông lại ở đây ấy."
Thằng bé quá ưu tú, quá trưởng thành, từ nhỏ đã không cần tình yêu của cha nữa
rồi.
Con biết không, con trai, trong cả nghìn học sinh ở đây, chỉ liếc mắt một cái
là nhìn ra con.
Hoắc Dịch Môn thực ra là một người ngoài lạnh trong nóng, kiểu hình ngạo kiều.
Hoắc Dịch Khiêm đáp: "Ừ."
Nghĩ lại thì hôm qua nói chuyện với mẹ không thấy bố xen vào, hoá ra là lén
lút đến đây.
Đến mà không nói một tiếng thật quá vô tâm. Chắc có dặn trước với mẹ là không
được nói cho hắn và người mê sắc quên con như mẹ đương nhiên là nghe lời bố
rồi. Hừ!
Hắn nhìn toàn sảnh, khinh bỉ bọn ấu trĩ. Chỉ vì một đại tướng mà hò hét, đúng
là trẻ con.
"Chú đến đây là để bảo vệ mọi người trong chuyến đi về. Bởi Băng cướp vũ trụ
đang ẩn náu đâu đó trên đường về trái đất. Đã có ba vụ trong năm ngày các em ở
đây."
Hoắc Dịch Khiêm nhíu mày: "Băng cướp vũ trụ?"
Đặng Cách Chân, hơi run rẩy nói: "Nghe nói băng cướp này toàn quân nhân đào
ngũ, thực lực rất mạnh. Còn dùng tiền cướp được mua cơ giáp cấp cao..., Rất
nguy hiểm!"