Người đăng: maihuon2221@
Hoắc Dịch Khiêm xếp hàng theo mọi người, hiện tại phân theo lớp, chia đội thi
xem lớp nào trụ lâu nhất. Phần thưởng là một con rô bốt loại nhỏ có thể điều
khiển và bắn ra đạn thật. Một dạng đồ chơi hiện đại dùng để săn thú loại nhỏ.
Rất thích hợp dành cho trẻ con, đương nhiên không phải là hắn rồi. Hắn vốn
không định làm một người quá nổi bật, cha hắn nói nếu thể hiện ra mình quá ưu
tú, sẽ bị Liên Bang để mắt, có khả năng trở thành vũ khí quân đội cộng thêm
Nhân thú chú ý, rất nhiều người giám sát, chờ cơ hội để diệt trừ mầm giống có
gây hại lớn đến nhân thú. Chờ đến khi nào có thực lực bảo vệ người xung quanh,
hãy biểu lộ ra.
Hoắc Dịch Khiêm chỉ định chờ đến một tiếng thì sẽ giả vờ ngã xuống. Thế nhưng
con mẹ nó ai mà ngờ bọn trẻ con nó dễ gục đến thế...
Chưa đến nửa tiếng đã có khoảng một nửa ngã xuống.
Hoắc Dịch Khiêm thấy nguy hiểm, có khi chịu một giờ thì sẽ thành người chịu
lâu nhất mất. Tốt nhất là ngã ngay bây giờ.
Nghĩ là làm, hắn ngay lập tức đổ mình xuống.
Giọng nói khàn khàn của trưởng quan vang lên: "Bạn học này, mặt không đỏ, tim
không đập nhanh, lại không có mồ hôi, bạn ngã xuống là có ý gì?"
Hoắc Dịch Khiêm thót cả tim, mồ hôi túa ra, lo lắng không thôi.
Trưởng quan thấy hắn như vậy, thở dài một hơi. Cơ thể phản ứng chậm a. Lớp học
sinh bây giờ chả có mầm mống nào tốt cả. Cứ thế này chịu được lâu nhất một giờ
là cùng.
Hắn giả vờ ngất, mấy tiếng bịch bịch cứ vang lên xung quanh, tinh thần cứ tỉnh
táo làm hắn có chút nhàm chán, liền nhắm mắt đưa thần thức của mình vào không
gian.
Hiện tại bà cố không có ở đây, chỉ có Thập Thập đang nằm dài đọc tiểu thuyết,
thấy hắn liền hỏi: "Sao hôm nay đến sớm thế?"
Hắn lại gần sô pha, ngồi xuống:" Huấn luyện quá nhàm chán, tôi không thể để lộ
thực lực bây giờ, giả vờ ngất rồi. Tầm một tiếng nữa tôi đi."
Thập Thập chăm chú nhìn hắn: "Thần thức phải không? Nhìn cậu có chút trong
suốt."
Hắn lười biếng ngồi xuống, cầm quyển sách luyện dược lên, đáp: "Ờ."
Thập Thập cũng không nói gì nữa, chăm chú vào cuốn tiểu thuyết. Hắn liếc cái
tiêu đề một chút, mồ hôi hột chảy ra: "Giám đốc tổng tài rất yêu tôi" Ê, Thập
Thập là nữ...?
Hắn run rẩy hỏi: "Cậu là nam hay nữ?"
Thập Thập bỏ cuốn sách xuống, tức giận đáp: "Con mẹ nó giúp đỡ cậu bao nhiêu
năm mà cậu còn không biết giới tính của lão tử? Lão tử là nam! Nam đấy! Đừng
bao giờ nhầm nữa!"
Hắn thở phào một hơi, thả lỏng toàn thân, chăm chú đọc sách.
Thập Thập liếc nhìn bản thể trong suốt của mình, quả thực nam không ra nam, nữ
không ra nữ. Nó vứt quyển tiểu thuyết sang một bên, vào phòng sách rồi không
thấy ra nữa.
Hoắc Dịch Khiêm khó hiểu nhìn, lắc lắc đầu, tiếp tục đọc.
Chờ một tiếng sau, hắn liền đưa thần thức ra khỏi không gian.
Hắn lúc dậy liền phát hiện mình đang nằm trên giường quân y của quân khu trung
tâm ở sao Hoả.
Hắn ngồi dậy, bình tĩnh nhìn xung quanh, trong này chỉ có vài người lạ lẫm,
không có bọn trẻ con trong nhóm hắn.
Hoắc Dịch Khiêm xuống giường, chạy sang mấy phòng khác tìm thử. Vị trưởng quan
vừa nãy thấy hắn, quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"
Hắn lạnh nhạt đáp: "Em ổn."
Trưởng quan gãi gãi đầu, tên nhóc này không phải là yếu lắm sao?
Hoắc Dịch Khiêm lại chạy đi tìm mọi người, cuối cùng cũng tìm thấy một người
là Trung Nhất Lai. Hắn cần biết thân thể của mấy tên nhóc này như thế nào, để
có thể huấn luyện quân đội giúp chúng nó. Vẫn còn nhiệm vụ phụ tuyến dẫn dắt
đám nhóc này trở thành cường giả nữa.
"Chịu được thời gian bao nhiêu?"
Trung Nhất Lai vui vẻ đáp: " Ba mươi chín phút!"
Hoắc Dịch Khiêm gật đầu.
Cậu ta hỏi: "Boss thì sao?"
Hắn nhàn nhạt đáp: "Hai mươi ba phút."
Trung Nhất Lai nghiêng đầu hỏi: "Sao cậu không làm hết sức?"
Hắn hơi khựng lại nhìn cậu ta, cậu nhóc ngây thơ, khuôn mặt anh tuấn còn mang
theo nét non nớt, đôi mắt xanh trong như hồ nước, làm lòng người rung động.
Hoắc Dịch Khiêm thoáng thả lỏng, bây giờ bạn bè đều là người đáng tin cậy, có
gì mà phải che che giấu giấu? Hắn khẽ cười: "Thích. Làm một người quá nổi
bật..., rất mệt mỏi."
Thi giữa kì xong có thời gian liền viết một chương, dù bảo là drop đến thi
xong cơ mà chán quá lại lôi ra viết :)))