Nhìn Người +thông Báo


Người đăng: maihuon2221@

Hoắc Dịch Khiêm quay trở lại phòng nằm xuống ngủ tiếp.

Có thể là do vừa mới mơ nên gối trùng không hoạt động nữa, để hắn yên giấc
suốt mấy tiếng còn lại.

Do ác mộng hành hạ mà hắn ngủ không ngon, hiện tại lại ngủ say như chết. Đến
cả đồng hồ sinh học cũng không gọi hắn dậy được.

Và lại ở đây cũng có thêm Liêm Dao Tình, hắn không thể đặt báo thức được, cô
bé là con gái, nhạy cảm hơn so với con trai. Không như mấy đứa trẻ trong phòng
ký tức xá, nghe chuông báo thức của hắn cũng không dậy nổi.

Cho nên, tác hại của việc đó chính là dậy muộn.

Đến khi Liêm Dao Tình lại gần hắn, cúi xuống định lay hắn thì hắn mở bừng mắt.

Hắn nhìn thấy gương mặt sững sờ của cô bé dần đỏ ửng, thầm mắng mình bất cẩn,
nếu như có người muốn giết hắn thì hắn có thể đã chết từ lâu rồi.

Hắn mỉm cười, nén khó chịu trong người, an ủi cô bé:" Cậu định gọi tớ dậy đúng
không? Cảm ơn cậu nhé."

Liêm Dao Tình mở to đôi mắt trong sáng, đỏ mặt chạy đi.

Ai da, ý đồ xấu của mình, muốn chạm vào cậu ấy may mà cậu ấy không phát hiện
ra.

Hoắc Dịch Khiêm nghi hoặc nhìn cô, thở dài một hơi: "Cậu không thoải mái khi ở
cùng mình đúng không?" mặt đỏ thế kia là vì ức chế và tức giận hả?

Thập Thập nghe được suy nghĩ ngu ngơ của hắn thì suýt té xỉu. Má, cô ấy thích
cậu đó! Nhưng bản hệ thống không có nói cho cậu đâu haha.

Liêm Dao Tình bối rối nói: "A không, không phải đâu. Mình ổn mà!" Mình rất
thoải mái khi ở bên cậu!

Hoắc Dịch Khiêm khó hiểu ngồi dậy, cầm theo bộ quần áo thoải mái thuận lợi cho
việc huấn luyện đi vào phòng vệ sinh.

Xong xuôi, hắn đi ra đã không thấy Liêm Dao Tình đâu nữa. Có lẽ cô bé đi ăn
sáng rồi.

Hắn cầm đồng hồ trên đầu giường đeo vào, cầm theo chìa khóa, mở cửa đi ra
ngoài.

Hắn khóa cửa lại, đi về phía hành lang, thấy nhóm bạn đang đợi hắn ở thang
máy. Hắn nhanh chóng chạy lại.

Trung Nhất Lai thấy hắn đã đến, phấn khởi vẫy vẫy tay: "Nhanh lên đi Boss!!"

Đặng Cách Chân ngay lập tức báo cáo: "Boss, Liêm Dao Tình cùng Triệu anh đi
dành chỗ rồi!"

Triệu Vũ Long nói xen vào: "Chẳng qua anh trai của tớ may mắn một chút, nếu
không người đi cùng cô ấy đã là tớ rồi!"

Hoắc Dịch Khiêm gật đầu một cái: Được rồi, đi thôi. Nếu không sẽ muộn huấn
luyện."

Ăn uống xong xuôi, có thể nói, nhóm hắn là nhóm ăn xong muộn nhất. Vậy nên,
thầy giáo ngay lập tức bước lên bục, giảng giải một chút về hoạt động hôm nay:
"Các em, hôm nay bắt đầu chuyến tham quan sẽ là khóa huấn luyện do chiến đội
102 do thiếu tướng Hàn Dục dẫn đầu. Vị thiếu tướng điều khiển rô bốt cấp Linh
Hồn này sẽ trực tiếp huấn luyện các em!"

Toàn sảnh sôi trào, cả đám đương nhiên biết vị thiếu tướng này là ai a. Còn
không phải là vị thiếu tướng mới nổi gần đây sao?

Về phần Hoắc Dịch Khiêm, hắn đương nhiên biết, anh ta chính là người đã đến
nhờ sự giúp đỡ của ba hắn mà. Hoắc Dịch Khiêm làm bộ suy tư, nhớ có lần hắn
đang luyện tập thể thuật với thầy giáo, liền thấy một người đàn ông trẻ đi
đến. Hắn không biết anh ta bao nhiêu tuổi vì dựa vào thế giới tương lai hiện
nay không thể nhìn mặt đoán tuổi được.

Hắn không mong chờ lắm, dù sao thầy giáo ở Hoắc gia cũng lợi hại hơn anh ta
gấp mấy lần. Thầy giáo của hắn đồng thời cũng là thấy giáo trước kia của cha
Hoắc, ông đã dạy hai đời ở Hoắc gia rồi, nhưng từ khi bị thương trên chiến
trường liền bị quân đội trục xuất, ông được ông nội mời về Hoắc gia dạy học
cho ba hắn. Phải nói thật, ông chính là một quân nhân cực kỳ ưu tú.

Thập Thập ở trong đầu hắn nói: "Cấp bậc thể thuật của anh ta cũng khá bình
thường, chẳng qua có chút thiên phú ở phương diện điều khiển rô bốt. Thế nhưng
hai cái chênh lệch quá nhiều, cơ thể anh ta sẽ không chịu đựng nổi cường độ,
trọng lượng của rô bốt. Sẽ rất nhanh bị ném xuống thôi. Dù sao Liên Bang không
phải không có hãm hại người khác. Ghen tị với người này thì sẽ cố gắng ném
người ta xuống rồi từ đó chính mình trèo lên mà thôi. Anh ta cũng vậy."

Hoắc Dịch Khiêm có chút bất ngờ: "Nói như vậy, lần trước anh ta đến nhà nhờ vả
bố tôi là vì muốn hạ bệ ai đó sao?"

Thập Thập đáp:"Không sai. Vì vậy cậu không được mềm lòng với ai đâu. Ai có nói
gì cũng không được tin, nếu như không phải những người bạn cùng sinh cùng tử,
thật lòng đối đãi với cậu."

Hoắc Dịch Khiêm vô thức nhìn quanh bàn, có vô số gương mặt ở đây. Mặc dù chưa
quen nhau lâu, nhưng cảm giác cứ như anh em trong gia đình vậy.

Có bạn bè...thật tốt.

P/s: Vì sắp thi nghề nên mình ra truyện rất chậm, drop trong thời gian qua.
Thêm vào đó, mình sắp thi cấp 3, mình sẽ drop đến khi thi cấp 3 xong, sau đó
mỗi ngày sẽ ra một chương. Mong các bạn thông cảm cho mình chút... :( Thi cấp
3 cực quá, thông cảm giúp mình nhé >


Siêu Hệ Thống Thăng Cấp - Chương #29