Người đăng: maihuon2221@
Sau 2 ngày về nhà nghỉ ngơi, Hoắc Dịch Khiêm cầm 10 đồng ngân hà về trường,
đem nộp lên cho thầy giáo. Nhà trường cho nghỉ thêm một ngày nữa để học sinh
chuẩn bị cho chuyến tham quan này.
Nói là tham quan, thực chất là một dạng huấn luyện trên Sao Hỏa.
Sao Hỏa nổi tiếng với những nơi cực nóng, học sinh đến đó là để tăng sức chịu
đựng trong các tình huống khắc nghiệt của thiên nhiên.
Ngoài ra, nếu như hoàn thành tốt đợt huấn luyện, ngày cuối cùng sẽ được tự do
vui chơi.
Hoắc Dịch Khiêm đem quần áo đủ cho 5 ngày, do dự một chút, cầm theo quyển sách
đi.
Dù sao cũng là hoạt động vui chơi bên ngoài, hắn cũng rất tò mò, không biết vũ
trụ bên ngoài như thế nào, rộng lớn đến đâu. Không biết hắn sẽ gặp những gì,
sẽ biết đến những gì, sẽ có thêm mục tiêu gì mới. Không ai có thể dự đoán
trước tương lai cả.
Tự nhiên, Hoắc Dịch Khiêm cảm thấy lạnh toát, như sắp có chuyện gì không tốt
xảy ra.
Hắn thật sự ghét cảm giác không nắm được trong lòng bàn tay.
Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại nhìn sang bên bọn trẻ, suy nghĩ một chút,
mỉm cười nói chuyện.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, cứ sống hết mình đi nào!
Sáng hôm sau, học sinh đi theo nhóm, cùng tập trung ở sân trường.
Trung Nhất Lai chạy xuống căn tin mua vài bịch bánh mỳ, ném cho mỗi người một
bịch rồi đi tìm nhóm của cậu ta.
Còn nhóm của hắn gần như đủ, tập trung ở sân trường, chỉ thiếu mỗi Liêm Dao
Tình là chưa thấy đâu.
Hoắc Dịch Khiêm nhìn đồng hồ, lại nhìn Đặng Cách Chân, nhíu mày nói: "Gọi cô
ấy đi."
Cậu ta gật đầu, lấy đồng hồ gọi cho Liêm Dao Tình.
Từ đồng hồ hiện lên hình ảnh của cô bé, giọng nói hơi rè một chút: "Các cậu
đang ở đâu?"
Đặng Cách Chân, giả bộ nhìn quanh, đồng thời đem đồng hồ quay khắp nơi, thêm
cả bộ mặt mất kiên nhẫn của Hoắc Dịch Khiêm.
"Bọn tớ đang ở sân trường."
Liêm Dao Tình có vẻ hơi gấp gáp, "Có thể gửi định vị của các cậu cho tớ được
không?"
Đặng Cách Chân gãi đầu: "Haha, đúng là lú lẫn rồi, ai chả biết là đang tập
trung ở sân trường chứ." Cậu ta của động ngón tay, để màn hình của Liêm Dao
Tình sang một bên, nhấn nút gửi tin nhắn.
Đồng thời, Liêm Dao Tình ở bên kia nhận được, mỉm cười nói: "Cảm ơn, mình sẽ
đến ngay đây."
Màn hình tắt phụt đi.
Hoắc Dịch Khiêm nhìn xung quanh, có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ đều trộn
lẫn. Mặc dù đã không bị dị ứng cơ thể, nhưng tâm lý vẫn phi thường bài xích.
Thập Thập nói đây là một dạng của rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cần phải tìm bác
sĩ tâm lý điều trị.
Thế nhưng bây giờ hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ a, việc hắn bị mắc bệnh tâm lý sẽ
không có ai tin, như vậy, cũng chịu thôi. Chờ đến khi lớn thì tính sau vậy.
Hoắc Dịch Khiêm nhìn bọn trẻ đang hào hứng nói chuyện, tâm cũng không nhịn
được mà buông lỏng xuống.
Đột nhiên, trong đầu hắn lướt qua một đoạn hình ảnh, bàn tay to vung lên,
giáng thẳng xuống đầu hắn.
Con ngươi Hoắc Dịch Khiêm co rút, thở dốc, hắn có thể cảm thấy nỗi sợ đang
dâng trào trong lòng hắn.
Chuyện gì vậy? Hình ảnh đó là sao? Tại sao nó lại xuất hiện trong đầu hắn?
Hắn cố gắng bình ổn tâm trạng, hít sâu vài hơi, liền nghe thấy tiếng Đặng Cách
Chân: "Boss, hoa khôi đã đến, chúng ta lên xe thôi."
Hoắc Dịch Khiêm lập tức ngẩng đầu, híp mắt cười, cố gắng che dấu suy nghĩ dưới
đáy mắt: "Ừm, đi thôi."
Hoắc Dịch Khiêm vất hình ảnh đó ra sau đầu, chỉ cho rằng đó là ảo giác mà
thôi.
Lên phi thuyền, có thầy giáo phát kẹo TL20 cho mọi người, loại thuốc không cần
đến quần áo bảo hộ cùng mặt nạ oxi cũng có thể sống trong môi trường vũ trụ.
Ừm, hiển nhiên ra ngoài vũ trụ là phải khác rồi.