Người đăng: maihuon2221@
Hoắc Dịch Khiêm lên sân thượng ngồi, lại lôi quyển sách ra đọc.
Từ hôm hắn lắp theo sách không sai một chi tiết nào dụng cụ pha chế dược liệu,
về sau sẽ không được nhìn sách nữa mà phải học thuộc. Đến khi thật thành thạo.
Hiện tại phải cố gắng ghi nhớ, nếu không bà cố sẽ tẩn hắn chết mất.
Hoắc Dịch Khiêm đang đọc, chợt nghe thấy tiếng mở cửa từ đằng sau, ngay lập
tức ném quyển sách vào không gian.
Rồi hắn quay ra đằng sau.
Là Liêm Dao Tình.
Cô bé lên đây làm gì?
Học sinh ngoan lên đây làm gì?
Hoắc Dịch Khiêm vẫn đang chìm trong kinh ngạc thì Liêm Dao Tình đã ngồi xuống
bên cạnh hắn.
Hoắc Dịch Khiêm lập tức nhảy bắn ra cách xa 2m.
Liêm Dao Tình mặt hơi buồn, đôi mắt của cô bé ứa nước mắt. Rồi cô bé nhìn hắn,
mở miệng nói:
"Cậu ghét tớ sao?"
Mặt Hoắc Dịch Khiêm dại ra, không hẳn là ghét, là dị ứng.
Hắn đổ mồ hôi, trẻ con khóc là rất phiền phức nha, chẳng những vậy, cô bé này
còn là hoa khôi của trường...
Nếu trở về lớp khuôn mặt vừa nín khóc thì....
Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh một đám con trai lao ra chất vấn hắn rồi...
Hoắc Dịch Khiêm dối lòng mình nói: "Không..."
Liêm Dao Tình nhìn Hoắc Dịch Khiêm một lát, nước mắt trào ra, mếu máo nói:
"Nói dối, hức... hức..."
Khuôn mặt trắng nõn của cô bé đỏ bừng lên vì khóc, mái tóc dài màu đen trên
mặt nhìn có chút rối, đôi mắt nhìn như to hơn, lấp lánh dưới ánh nắng mặt
trời...
Có chút đáng yêu, lớn lên sẽ rất xinh đẹp đây...
Nhưng vẫn phiền phức.
Hắn có thể thấy cả người mình nổi da gà lên rồi.
Hoắc Dịch Khiêm vứt cho Liêm Dao Tình cái khăn tay, rồi đứng dậy, đi đến cửa:
"Nín đi, tớ nói không ghét cậu thì chính là không ghét, nghi ngờ nhiều làm
gì?"
Hắn đi như chạy ra ngoài, thở dốc: "Cmn, cái bệnh này phiền quá!"
Làm sao để chữa đây?
Tối nay về hỏi bà cố.
Bổn bảo bảo thật thông minh.
Hoắc Dịch Khiêm không biết phải đi đâu, liền quay về lớp.
Đúng lúc thấy từ phía đối diện đi đến.
Không xui xẻo vậy chứ?
Thầy giáo nhìn thấy hắn, mặt liền đanh lại: "Em vừa đi đâu?"
"Em lên sân thượng hóng gió một chút."
Thầy giáo vốn rất lo cho tên nhóc này. Thằng bé chẳng những là người Hoắc gia,
tính tình lại trưởng thành trước tuổi, lãnh đạm. Thằng bé căn bản cảm thấy
việc học hành này nó đều đã học nên thầy muốn nó thi nhảy lớp. Nhưng thể thuật
của thằng bé không theo kịp nên cũng đành chịu.
Thầy giáo rất sợ Đại thiếu Hoắc gia không có bạn vì cách hành xử nổi loạn của
tiểu tử này sẽ làm mấy đứa nhóc sợ.
Thầy hỏi tiếp: "Vậy em có nhóm chưa?"
Hoắc Dịch Khiêm lễ phép đáp: "Rồi ạ."
Thầy giáo này còn trẻ hơn tuổi hắn cộng lại đấy hừ hừ.
Nhưng giờ mới chỉ là một đứa nhóc 6 tuổi thì làm được gì?
Hoắc Dịch Khiêm phiền não đi vào lớp, về lại chỗ ngồi.
Đặng Cách Chân đưa danh sách cho hắn, bảo hắn lên nộp.
Hoắc Dịch Khiêm nghi hoặc hỏi: "Sao cậu không nộp?"
Đặng Cách Chân nhún vai: "Vì cậu là Boss mà, nhóm trưởng ấy." Cậu chính là rất
khâm phục Hoắc Dịch Khiêm đấy, người đâu mà ngầu dữ.
Hoắc Dịch Khiêm: "..." Lão tử bảo mình là nhóm trưởng bao giờ?