Người đăng: maihuon2221@
Hoắc Dịch Khiêm vừa vào lớp lại thấy một đám con gái đang túm năm tụm bảy ở
một góc.
Auto cách xa 2m...
Hoắc Dịch Khiêm âm thầm ngồi sang một bên.
Chu Ân Tiêu thấy hắn có vẻ cách biệt với mọi người, liền chạy ra kéo tay hắn.
"Nào, lại đây tập với mọi người đi."
Hoắc Dịch Khiêm nhăn nhó nói: "Tớ không múa đâu."
Lớp trưởng nhắm mắt, gật đầu: "Đương nhiên, cậu là con trai, không thể múa
được, nên là hát thôi. "
Cậu ta ngừng một lát rồi nói tiếp: "Thực ra cái này chỉ là hình thức vì cậu dễ
nhìn thôi, chứ thực ra lên đó chỉ hát nhép, chúng ta còn nhỏ mà."
Chảy mồ hôi!
Hắn gượng gạo cười. "Vậy tớ đi về nhé."
Chu Ân Tiêu nhíu mày nói: "Không được, mục đích tớ gọi cậu đến đây là để tập
làm sao cho đáng yêu mà."
Hoắc Dịch Khiêm đen mặt.
Hắn bề ngoài trẻ con nhưng bên trong người lớn đấy nhé!
Có cần thiết phải làm vậy không?
Hoắc Dịch Khiêm cười một cái, dối lòng mình nói:
"Tớ thấy ngoại hình của mình thế này là ổn, không cần tập luyện gì đó đâu."
Rồi cắm đầu chạy ra ngoài.
Hoắc Dịch Khiêm như thường ngày, đến trường, bùng học,về nhà, đánh nhau với
Trung Nhất Lai.
Như một vòng tuần hoàn nhàm chán.
Thầy giáo vì biểu hiện của hắn mà loại ra khỏi đội văn nghệ.
Càng tốt, hắn vốn không thích vụ này.
Cuối cùng, ngày Tiêu tướng quân đến thăm trường đã đến.
Gì chứ, cũng chỉ là một Tiêu tướng quân nho nhỏ, chức vụ còn thua ba hắn.
Đúng 8h sáng, tất cả học sinh phải có mặt tại trường nên cả hội đi từ 8h kém
15.
Trung Nhất Lai tạt qua căn tin mua mấy cái bánh mì để cả bọn vừa đi vừa ăn.
Đến nơi, còn thừa 5', hắn chọn chỗ ngồi ở gần cuối, còn mấy người còn lại đều
chạy lên trên ngồi.
Mấy tên nhóc này cũng rất mong chờ ngày hôm nay nha.
Nhưng vì đến muộn nên chỗ ngồi cao nhất cũng chỉ ở gần cuối.
Vị Tiêu tướng quân đó nổi tiếng lắm sao?
Hoắc Dịch Khiêm chống mặt, chợt thấy rùng mình một cái.
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
"Chào bạn."
Hắn ngẩng đầu lên theo phản xạ, liền nhìn thấy Liêm Dao Tình.
Mặt xanh lại, người cũng cảm thấy nôn nao, làm mặt lạnh đáp lại: "Chào cậu."
Liêm Dao Tình hiển nhiên là được dạy dỗ rất tốt, cư xử lịch sự, thanh nhã.
"Mình ngồi đây nhé?"
Hắn hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tùy cậu."
Dù sao thì hắn cũng ở đây để điểm danh, lát nữa sẽ bùng. Chịu đựng một chút
cũng không sao.
Liêm Dao Tình ngồi xuống, yên tĩnh nhìn lên sân khấu.
Theo hướng nhìn của cô bé, cả dãy người dạt sang hai bên để không chắn tầm
nhìn của cô.
Hoắc Dịch Khiêm chảy mồ hôi hột.
Chu Ân Tiêu đi một vòng, sau khi xác định vị trí của mọi người trong lớp, cậu
ta đóng đồng hồ thông minh lại, ngồi xuống.
Hoắc Dịch Khiêm biết đây là cơ hội để trốn thoát khỏi cái nơi đông đúc, ồn ào
này.
Nhưng cmn, chỗ nào cũng có giáo viên đứng trực nên không lẻn đi được.
Hắn đành ngậm ngùi đi về chỗ.
Thầy hiệu trưởng lên sân khấu, thông báo vài thứ về chuyến tham quan sắp tới
rồi mời Tiêu tướng quân lên phát biểu đôi lời.
Người đàn ông tuổi tầm 20 này thật ra cũng đã 50, khuôn mặt của ông ta vẫn rất
non.
"Các em là tương lai của đất nước, hãy cố gắng rèn luyện để trở thành..."
Sau lời phát biểu là vài tiết mục văn nghệ nhàm chán...
Kết thúc chương trình, một chú đen gọi hắn vào phòng hiệu trưởng.
Lại gì nữa?