Suy Đoán


Người đăng: maihuon2221@

Hoắc Dịch Khiêm cuối cùng vẫn bị lôi dậy.

Hắn ai oán nhìn Trung Nhất Lai một cái.

Rồi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, cút vào phòng học tập lấy cặp sách rồi đi
luôn.

Mấy đứa trẻ thấy người đứng đầu đi, liền vội vã mặc quần áo, cầm cặp sách đuổi
theo.

Trung Nhất Lai đuổi kịp đầu tiên, vẻ mặt lo lắng: "Tớ làm cậu giận à? "

Hoắc Dịch Khiêm hạ mắt, lắc đầu.

"Đói rồi, đi ăn sáng."

Trung Nhất Lai gật đầu lia lịa.

Đặng Cách Chân bên cạnh cũng múa tay múa chân như muốn làm dịu đi không khí.
"Đi, đi ăn cháo."

Vào quán, Trung Nhất Lai to mồm gọi 6 bát cháo.

6 cậu bé quây quần trên bàn, tất cả cùng im lặng.

Boss tâm tình rất tệ nha.

Đặng Cách Chân thì thầm vào tai Trung Nhất Lai: "Sáng nay cậu làm gì khiến
Boss mất hứng à?"

Trung Nhất Lai ủy khuất đáp: "Boss thiếu ngủ hay sao ấy, tớ gọi cậu ấy thì cậu
ấy trừng tớ."

Đặng Cách Chân cẩn thận suy nghĩ.

Cả bọn mới ở đây có vài ngày, chắc chắn là boss thức đêm mới có 1 hôm.

Vậy thì tại sao làm như đã thức cả năm trời vậy?

Chắc chắn dị năng không gian của boss có vấn đề về thời gian.

Đặng Cách Chân thực chất rất thông minh, chỉ là thể thuật không mạnh, nên
trong gia tộc cũng không được coi trọng.

Mẹ cậu là một người bình thường, còn cha là con út, sức mạnh cũng yếu hơn hẳn
các anh trai.

Hai người đều rất hiền lành.

Một người ngu ngốc nhường nhịn người khác và một người ngu ngốc không biết
phản kháng.

Sinh ra đứa con thông minh, mưu mô quỷ kế như cậu quả là sự biến dị của gien.

Cậu thừa hưởng đủ gien trội đó, haha.

Hoắc Dịch Khiêm thấy bát cháo đặt trước mặt mình, hắn liền cắm mặt vào ăn.

Ăn xong, cả bọn đi đến trường,Trung Nhất Lai lại lủi thủi đến lớp khác.

Hoắc Dịch Khiêm vào lớp thoải mái gác chân lên bàn.

Từ giờ ông đây là học sinh cá biệt.

Học sinh cá biệt có lợi thế gì?

Vừa tiết kiệm thời gian, bùng học lại càng không sao.

Trường cũng chỉ có quy định không giết người mà thôi, hắn làm ra chút chuyện
này có là gì?

Hắn nhàn nhã rung đùi, đặt quyển sách của Hứa Triệu An lên đùi, cẩn thận
nghiên cứu.

Chuông reo, thầy giáo vào lớp, thấy tư thế ra dáng đại ca của hắn, thấy liền
ho khan nhắc nhở.

Hoắc Dịch Khiêm không hề để ý.

Thầy giáo bị chọc tức, đuổi hắn ra khỏi lớp.

Hoắc Dịch Khiêm bĩu môi, cầm quyển sách lên sân thượng đọc.

Hết giờ, thầy ra ngoài không thấy hắn đâu, liền dùng loa gọi hắn lên phòng
giáo viên.

Hắn không thể không lên nghe chửi.

Lúc về lớp lấy cặp, lớp trưởng có nhắc hắn ở lại tập văn nghệ.

Hoắc Dịch Khiêm ăn qua loa bữa trưa rồi vội vã chạy về lớp.

Liêm Dao Tình lúc đó đang đứng trước cửa, bộ dạng "liễu yếu đào tơ". Vừa thấy
hắn, cô bé liền mỉm cười.

Toàn thân Hoắc Dịch Khiêm run hết cả lên.

TNND, đáng sợ!

Tại sao hắn coi bọn họ như trẻ con mà vẫn sợ là thế nào?

Còn có công lý ở đâu không?

Hắn không muốn thế này nữa!

Hoắc Dịch Khiêm gật đầu với cô bé, làm mặt lạnh nín thở đi qua rồi chui vào
lớp.


Siêu Hệ Thống Thăng Cấp - Chương #17