Trịnh Ngọc Trinh khóc một lúc lâu mới ngừng, nàng ta như nhớ lại điều gì, vội
vã rời khỏi hang động.
" Cô nương đi đâu? " Nhìn Trịnh Ngọc Trinh bước ra khỏi động, Lý Đực mở miệng
hỏi.
" Tìm Phương Thúc! " Trịnh Ngọc Trinh trả lời cộc lốc, hai chân vận công, tốc
độ cực nhanh hướng bụi cỏ mà nàng đã giấu tên Trung Niên Nhân chạy trốn cùng
nàng. Lý Đực cũng ngay lập tức đuổi theo sau.
" Cô nương, có đến 20 người xung quanh đây! Có lẽ là cừu nhân đang tìm cô
nương! " Lý Đực phóng thần thức xung quanh 500 mét mở miệng nói, hắn Thần Thức
hiện tại đã có thể cảm nhận bán kính 5000 km, sánh ngang với một Nguyên Anh Kỳ
tu sĩ ở tu chân giới.
Lý Đực tu luyện Vu Hồn Vô Thượng Công nên linh hồn liền sinh ra Thức Hải, Thức
Hải ngưng tụ càng nhiều Thần Thức, Linh Hồn sẽ càng mạnh.
Võ Giả ở thế giới này không giống Lý Đực, bọn hắn phải đột phá đến cảnh giới
Vũ Vương Cảnh, Linh Hồn mới sẽ phát sinh dị biến về chất, hình thành Thức Hải.
Thần thức là Thức Hải sản sinh chẳng những có thể dùng để dò xét cảm ứng động
tĩnh chung quanh, còn có thể ngưng luyện thần thức hình thành đủ loại linh hồn
công kích.
Võ Giả lợi hại, thần thức có thể ngưng luyện thành chùm tia sáng mà mắt thường
có thể nhìn thấy, trong khoảnh khắc xuyên thủng linh hồn đối phương, có được
lực lượng tà ác giết chết linh hồn người khác.
20 Võ Giả đang truy tìm Trịnh Ngọc Trinh được dẫn đầu bởi một tên Vũ Vương
Cảnh Cường Giả, tên này thần thức mặc dù không biến thái như Lý Đực nhưng vẫn
có thể dò xét 500 mét khoảng cách, nên là nhanh chóng phát hiện ra Trịnh Ngọc
Trinh cùng Lý Đực.
" Cảm tạ ngươi đã cứu mạng ta trước đó, bất quá không cần vì một người xa lạ
như ta mà chịu chết, ngươi đi đi! " Trịnh Ngọc Trinh lạnh nhạt mở miệng.
Lý Đực thấy Trịnh Ngọc Trinh lạnh nhạt, không những không chán ghét, mà nhìn
nàng ta càng thấy thuận mắt, hắn thích nhất là những người phụ nữ bề ngoài
lạnh lùng, nhưng bên trong tràn ngập tình cảm. Với kinh nghiệm phong phú về
phụ nữ, hắn biết Trịnh Ngọc Trinh là loại nữ tử hắn thích!
" Dù ta có muốn đi cũng không đi được! " Lý Đực gãi gãi mũi nhìn xung quanh mở
miệng nói, ngay lập tức, hai mươi thân ảnh liền xuất hiện, bao vây hai người
Lý Đực cùng Trịnh Ngọc Trinh vào giữa.
" Chỉ là một nhóc con Vũ Tông Cảnh mà Phùng Thiệu chết, Đoàn Minh Hải thương
tích chật vật trở về! Đám người của Hoắc Đô đúng là một lũ phế vật! " Tên Vũ
Vương nhìn Lý Đực dò xét, miệng buồn bực lẩm bẩm.
" Ta không tin Hoắc Đô có đủ năng lực để giết phụ thân ta, diệt ta Trịnh Gia!
Rốt cục là ai? " Trịnh Ngọc Trinh giọng căm hận nói.
" Không hổ là thiên tài đệ nhất Trịnh Gia! Đầu óc cũng không tính ngu ngốc!
Ừm, ngươi nhìn cũng không tồi, phục vụ ta hài lòng, ta sẽ không để ngươi ôm
nghi hoặc mà chết! Hắc Hắc . . . " Tên Vũ Vương Cảnh võ giả ánh mắt thưởng
thức nhìn thân thể Trịnh Ngọc Trinh nói.
" Địt con mẹ mày!!! Dám coi thường ta? " Lý Đực bị coi như không khí, tức giận
quát to, trong đầu gọi hệ thống bật Hack ×1000 tu vi, ×1000 tốc độ đánh. Tu vi
của Lý Đực chớp mắt liền tăng lên Vũ Vương Cảnh Bát Trọng Sơ Kỳ.
Phù!
Lý Đực nhổ một núm lông dái, thổi ra hơn 10 cái phân thân giống hệt hắn, bao
vây bảo vệ lấy Trịnh Ngọc Trinh.
Nháy mắt có thêm 10 cái Lý Đực, tên Vũ Vương Cảnh võ giả cùng đám đàn em mặt
ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Kể cả Trịnh Ngọc Trinh lạnh lùng kia
cũng trợn mắt kinh ngạc không thôi.
10 cái Phân Thân một lúc đã là cực hạn của Lý Đực hiện tại, Lý Đực để hệ thống
hồi phục Chân Khí cùng Hồn Lực liền biến ra thêm 10 cái Phân Thân, rồi lại 10
cái Phân Thân, rồi tiếp 10 cái . . .
Bành . . .
Tên Vũ Vương Cảnh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bị ăn một quyền của Lý
Đực vào bụng, thân thể bị nện vào một cây Đại Thụ gần đó. Lý Đực nhanh như
chớp phi thân lên, liên tục xuất quyền đập vào mặt Tên Vũ Vương Cảnh võ giả.
Hàng tá cái Phân Thân của Lý Đực cũng xông lên tóm lấy đám đàn em của Tên Vũ
Vương Cảnh võ giả đánh đấm túi bụi.
Lý Đực giờ này dù tu vi chỉ có Vũ Vương Cảnh Bát Trọng Sơ Kỳ, nhưng thực lực
của hắn ngang với Vũ Hoàng Cảnh 6, 7 tầng bình thường. Tên Vũ Vương Cảnh chỉ
có thể đưa mặt cho Lý Đực đấm mà thôi.
Đám phân thân mặc dù không biến thái như bản tôn, nhưng cũng là tu vi Vũ Vương
Nhất Trọng Cảnh giới, lại thêm số lượng đông như kiến, 5 cái phân thân đánh 1
tên, Đám đàn em của Tên Vũ Vương Cảnh còn thảm hơn hắn.
Hơn 15 phút bị tra tấn, tên Vũ Vương Cảnh cùng đám đàn em nhìn vô cùng thê
thảm, thân thể khắp người bầm dập, khuôn mặt bị đánh đến má nhìn không ra, đan
điền bị đấm vỡ, tu vi bị phế bỏ. Cả đám nằm dưới đất như chó chết.
Trịnh Ngọc Trinh lúc này cũng là nhìn Lý Đực, mà không biết mình là đang mơ
hay tất cả là sự thật.
" Thằng khốn, Là kẻ nào đứng sau cái vụ diệt Trịnh Gia? Không muốn chết thì
mau nói đi! " Lý Đực nhìn tên Vũ Vương Cảnh võ giả nằm dưới đất hỏi.
" Thắng làm vua thua làm giặc, Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời! " Tên
Vũ Vương Cảnh võ giả mặt không sợ hãi nói.
Lý Đực đánh hắn thêm một trận vẫn không moi được gì từ miệng hắn.
" Tốt, Tốt lắm, không hổ là Vũ Vương Cường Giả! " Lý Đực thấy hắn cứng mồm
không nói, mở miệng khen ngợi.
Lý Đực miệng niệm pháp quyết Huyễn Thuật mới học được, hai tay khẽ động, hồn
lực lan tỏa, chỉ sau vài hơi thở, Tên Vũ Vương Cảnh võ giả từ một tên nam nhân
râu ria đầy mình liền biến thành một mỹ nữ tuyệt sắc. Tất nhiên chỉ là ảo mà
thôi, thực tế hắn vẫn là nam nhân.
Tiếp đó Lý Đực mua một đống Siêu Cấp thuốc kích dục trong hệ thống cửa hàng
cho đám đàn em của Tên Vũ Vương Cảnh Võ Giả uống, do tu vi đã bị phế, nên chỉ
sau vài phút bọn hắn liền thấm thuốc.
Cả đám da mặt đỏ lên, dưới đủng quần cương cứng cực điểm, tinh trùng công lên
não, cả đám gầm thét giống như bị điên, dần dần mất đi lý trí.
Lúc này bọn hắn nhìn tên Vũ Vương Cảnh võ giả như đám người đứng giữa sa mạc
gặp nước. Nếu không phải cả đám bị Phân Thân Của Lý Đực giữ lại thì . . .
" Hắc Hắc, Bị một đám nam nhân Bạo Liệt Cúc Hoa cảm giác không biết sẽ thế nào
nhỉ? " Lý Đực vận công xé toạc y phục trên người tên Vũ Vương Cảnh võ giả, một
thân thể nữ tử tuyệt mỹ lộ ra, da trắng như tuyết, bầu ngực đầy đặn, bộ hạ mơn
mởn lông.
Tất nhiên cái thân thể đó chỉ là do huyễn thuật của Lý Đực tạo nên mà thôi.
Đám đàn em của Tên Vũ Vương Cảnh võ giả càng lúc càng điên cuồng, đến chính Lý
Đực cũng kinh ngạc trước tác dụng khủng bố của Thuốc Kích Dục Loại Cực mạnh
này.
Lý Đực cho phân thân thả cả đám ra, ngay lập tức, cả đám lao đến Tên Vũ Vương
Cảnh võ giả như hổ đói.
" Không . . . Không . . . Các ngươi cút hết cho ta . . . " Nhìn đám đàn em
đánh đấm xô đẩy tranh giành được hôn hít lên người mình, Tên Vũ Vương Cảnh võ
giả la hét không ngừng, bất quá tu vi bị phế, lại thương tích đầy người, không
vùng vẫy nổi.
( p/s : Ta sẽ hoàn thành dù ít người đọc, ài . . . Dù sao cũng lỡ viết rồi,
không thể để chết như vậy được! )
8