Người đăng: ๖ۣۜ†im☪
Chương 99 : Ngươi không tin tưởng ta?
Nghe Minh Hạo bá đạo lời nói, trong lòng Hỏa Thiên Hương run lên, có cảm động,
có sợ hãi, nàng hai tay càng ôm chặt ghì lấy hắn, mắt phượng nhìn hắn, ôn nhu
nhỏ nhẹ nói: “Ngươi đừng rời xa ta, đứa con đã rời xa ta rồi, ngươi đừng bỏ ta
lại cô đơn một mình”
“Vậy ngươi không tin chồng mình à?” Minh Hạo nghe nàng nói, trên mặt thần sắc
hiện lên lạnh lùng, trầm giọng hỏi
“A”
Hỏa Thiên Hương nghe vậy a một cái, hai tay tự chủ buông ra, đứng ngơ ngác
nhìn về khuôn mặt tuấn tú Minh Hạo, quen thuộc lại lạnh lùng hàn băng nhìn
nàng, không còn giống như trước.
“Ngươi tại sao không nghĩ đến ta lại thuận lợi tiến vào đây!? Ngươi tại sao
không nghĩ đến ta vì sao có thể biến ảo Vương trưởng lão?”
Minh Hạo âm thanh lạnh lùng vô cùng, ánh mắt sắc bén nhìn nàng hỏi liên tục.
“Ta ta ta ta….” Hỏa Thiên Hương nghe Minh Hạo hỏi, sắc mặt hoàn toàn trắng
bệch, nói năng không nên lời.
“Ta thật sự quá thất vọng về ngươi Hỏa Thiên Hương, không nghĩ ngươi lại không
tin chồng của mình.” Minh Hạo lắc đầu thở dài nói.
Hỏa Thiên Hương nghe Minh Hạo lời nói, sắc mặt càng trắng hơn, nước mắt không
tự chủ chảy ra, răng cắn chặt môi, hai bàn tay run rẩy, móng tay cắm sâu vào
thịt lòng bàn tay, máu tươi từng giọt tí tách rơi xuống đất.
Mà lúc nãy nàng vẫn hồn nhiên không thấy đau, bởi vì lời nói Minh Hạo càng làm
tim nàng đau hơn…
Đúng vậy, nàng từ đầu khi nhìn thấy hắn vào đây, trong lòng thật sự không tin
tưởng hắn có sức mạnh, năng lực này…
Kể cả khi lúc nãy nghe hắn nói lời bá đạo, nàng không tin tưởng tất cả lời của
hắn, khi đó chỉ tưởng rằng hắn là tuổi trẻ, máu nóng bóc lên đầu, ý định xung
phong liều chết...
Nhưng hiện tại nghe hắn hỏi từng câu, nàng như được hồi chương đánh thức tỉnh
lại.
Đúng vậy, tại sao hắn lại thuận lợi vào đây được mà trên người không có một
chút thương thế? Hơn nửa còn là dung mạo của Vương trưởng lão? Mà cho dù giả
mạo Vương trưởng lão nhưng nếu không có mật mã thì không thể tiến vào.
Nghĩ đến đây, nàng như đứa bé hối lỗi, cúi đầu xuống, nàng âm thanh yếu yếu,
nói: “Ta biết lỗi rồi.. .”
Minh Hạo gật đầu cười nói: “Tốt! Ta cũng không phải người nhỏ mọn, nếu ngươi
đã biết lỗi thì ta cũng không làm khó ngươi, nhưng ngươi phải…”
Nói tới đây, hắn không tiếp tục nói nửa, nhưng thần sắc trên mặt hiện lên có
chút tà ác…
Hỏa Thiên Hương nghe vậy cùng nhìn thấy sắc mặt Minh Hạo, nàng rất nhanh đoán
được ý đồ hắn. Đôi mắt phượng hiện lên diễm lệ e thẹn, hai má xinh xắn hồng
hào một mảnh, đôi tay mảnh khảnh tự chủ cở ra từng cúc áo…
Kế tiếp là áo lót màu đỏ bên trong…
Vài giây sau, đôi ngực trần thỏ ngọc to lớn của Hỏa Thiên Hương lồ lộ ra, đôi
ngực tròn trịa trắng như tuyết, hai nhụy hoa màu đỏ nóng nảy như lửa...
Bàn tay trắng noãn tiếp tục cở xuống chiếc quần dài màu đỏ…
….
Một hồi sau, toàn thân thể lòa lỗ lồ lộ ra.
Đôi song phong lớn trắng như tuyết, phía dưới là vòng eo thướt tha, đường cong
hình chữ S…
Phía dưới là khu rừng màu đỏ rậm rạp mà thần bí, khiến người tò mò, muốn khai
phá nó…
“Tốt, tới lượt ta…” Minh Hạo mỉm cười tà ác nói, sau đó cở hết quần áo, chậm
rãi đi đến trước người Hỏa Thiên Hương, hắn không nhanh không chậm môi hôn môi
nàng…
Hai chiếc lưỡi như con rắn nước đồng dạng ẩm ướt giao nhau.
Sau một hồi nút lưỡi, ánh mắt hai người tình ý mê ly ngày càng nồng đậm.
Tiếp đó Minh Hạo hai tay bế Hỏa Thiên Linh đi đến chiếc giường, để nàng nằm
lên trên
Hắn bắt đầu dùng kỹ thuật đỉnh phong đàn ông mà hồi trước từ cửa hàng mua, đầu
tiến là nhẹ nhàng môi ngậm tai Hỏa Thiên Hương, sau đó lưỡi nhẹ nhàng liếm láp
lấy…
“Ah~ Hạo ca…” Hỏa Thiên Hương cả người như bị giật điện, cả thân thể đỏ lên,
run rẩy dữ dội, nơi ngực nhụy hoa như bị kích thích căng cứng ra...
“Thấy thế nào? Sướng không Hương nhi?” Minh Hạo nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm láp
lấy xung quanh tai nàng, nhẹ giọng thì thầm nói.
“Sướng Hạo ca…” Hỏa Thiên Hương sắc mặt hồng hào, hơi thở đứt quãng, âm thanh
run run nói…
Minh Hạo tiếp tục liếm từ tai nàng, đến cổ nàng, sau đó là nơi ngực khổng lồ,
hắn một bên miệng tham lam liếm lấy nhụy hoa, một tay bóp nơi ngực bên kia,
một tay còn lại thọc vào trong khu rừng thần bí…
…
10 phút sau…
Một lâu hồi sau, Hỏa Thiên Phương bị Minh Hạo bàn tay, cùng cái lưỡi trêu chọc
cả n gười, khiến cả người nàng cảm thấy vô cùng nóng rực, nhất là khu rừng
thần bí liên tục ‘nước thánh’ chảy ra ngoài…ánh mắt nàng biến thành mê ly…
Nàng nhìn Minh Hạo, ánh mắt cầu xin, nói: “Hạo ca đưa cái đó vào người Hương
nhi đi, hãy đem cái đó lấp trống Hương nhi…. Hương nhi chịu không được nửa…”
Nói xong, nàng giang hai chân ra thành hình chữ V, một điểm đỏ từ khu rừng
thần bị lộ ra trước mắt Minh Hạo…
Minh Hạo nhìn nàng mỉm cười tà ác, nói: “Chẳng lẽ ta làm cho ngươi sướng,
ngươi không làm lại cho ta?”
Hỏa Thiên Hương sắc mặt đỏ lên, nàng gật đầu, sau đó nàng ngoan ngoãn như chú
cún con, bò lại tới trước người Minh Hạo đưa chiếc lưỡi của mình ra, liếm láp
lấy ‘cây kem’ của Minh Hạo.
“Ộp ộp ộp…” Nàng mặc đầu lần đầu ‘liếm’ ‘kem’, nhưng lộ ra vô cùng thuần thục,
chiếc lưỡi lên xuống liếm cây kém…
Từ đầu đến cuối kem… không chừa chỗ nào.
…
5 phút sau.
Cây kém không những không tan chảy, mà còn ‘to ra’, Minh Hạo hài lòng nói:
“Tốt, hiện tại ta sẽ làm ngươi sung sướng…”
“Hạo ca, đây là lần đầu của Hương nhi, xin ngươi nhẹ nhàng…” Hỏa Thiên Hương
nói, âm thanh bên trong vô cùng lộ ra chờ mong, sắc mặt nànghồng hào, nhu
thuận gật đầu, sau đó làm thế con doggy chổng mông ra sau…
“Ừm…” Minh Hạo gật đầu ôn nhu nói, sau đó chậm rãi đưa súng tiến vào trong lỗ…
…
Lúc này, đột nhiên trong ngục tối vang lên âm thanh bạch bạch bạch tiếng súng
vang cùng tiếng thở dóc hồng hộc, hưng phấn của nữ tính….
Hai tên trung niên canh cửa phía trước đột nhiên nghe âm thanh này, lập tức
trog đầu nghĩ đến tình cảnh **
Sau một hồi sắc mặt hai người biến đổi, nhanh chóng mở cửa sắt ra, nhưng đáng
tiếc cánh cửa sắt giống như bị khóa chặt.
“Chìa khóa, chìa khóa…mau phá cửa vào trong, nghe âm thanh giống như tiểu thư
bị trưởng lão * cưỡng gian”
“Ạch, bây giờ làm sao?”
“Đồ ngu, mau đi thông báo các trưởng lão, gia chủ tới đây nhanh, phải biết
cánh cửa này làm bằng chất liệu vô cùng cứng rắn, thực lực chúng ta chỉ Thiên
Khung đỉnh phong,làm sao phá được cánh cửa này?!”
“A a đúng, ta đi đây, ngươi trông chừng bọn hắn.”
Hai người sau một hồi bàn bạc, quyết định để một người canh giữ, một người đi
báo tin.
…
5 phút sau, tất cả trưởng lão cùng gia chủ đến ngục tối đông đủ, khi tất cả
mọi người đến đây sắc mặt không khỏi đen lại.
Vì âm thanh bạch bạch bạch cừng tiếng rên rỉ thở dốc kia vẫn còn vang dội tràn
trề trong phòng.
“Người trong kia thật là Vương trưởng lão?” Lúc này, Hỏa Thiên Hà nhíu mày
nhìn người trung niên A đang canh cổng hỏi.
“Đúng vậy thưa gia chủ, khi nãy đúng thật là dung mạo của Vương trưởng lão,
hơn nửa khi nãy nói ra mật khẩu hoàn toàn chính xác.” Người trung niên kia
nghe Hỏa Thiên Hà hỏi, hắn cung kính đáp.
Hỏa Thiên Hà mày càng nhíu chặt hơn, lại nghe âm thanh bạch bạch bạch kia
trong lòng càng gấp, hắn hiện tại không có thời gian suy diễn các vấn đề, nhìn
tất cả trưởng lão ở đây, nói: “Chúng ta nhanh chóng phá cửa vào, cứu ra Hỏa
Thiên Hương con bé kia.”
Đám trưởng lão nhìn nhau gật đầu, sau đó mõi người vận năng lượng hồi tụ nơi
tay, cùng lúc đánh vào cánh cửa sắt.
“Ầm!”
Âm thanh rung chấn dữ dội, vài giây sau, cánh cửa sắt khổng lồ lung lay, sau
đó đổ nát ầm ầm thành phấn, bụi mù bay lên…vài giây sau lộ ra hai thân ảnh nam
nữ trẻ tuổi khõa thân….
...
P/s : hôm nay cúp điện tới 5H chiều mới có, ngồi viết nãy h @@ sorry ae :D, để
mai ráng viết thêm bù