Người đăng: ๖ۣۜ†im☪
Chương 96 : Minh Hạo nhập vai hành động
(Cảnh 18+ Chú ý chú ý…………………………..Dưới 18+ xin Next qua chương mới để xem,
không chịu trách nhiệm…)
(Cảnh 18+ Chú ý chú ý…………………………..Dưới 18+ xin Next qua chương mới để xem,
không chịu trách nhiệm…)
(Cảnh 18+ Chú ý chú ý…………………………..Dưới 18+ xin Next qua chương mới để xem,
không chịu trách nhiệm…)
….
Minh Hạo giả trang Hỏa Thiên Ngạo, thuận lợi tiến vào phòng Hỏa Thiên Hà, cũng
chính là gia chủ hiện tại của Hỏa Vương Tộc.
Bên trong phòng trang trí rất xa hoa rộng rãi, một cái kệ sách dài, một cái
bàn, hai bên là ghế salon ngồi hàng dọc, cùng một số dụng cụ thường ngày khác.
Trong phòng đang ngồi trên ghế gồm có bảy người, một người trung niên, năm
người lão giả, người còn là một mỹ phụ tóc đỏ.
Người trung niên đang ngồi trên bàn làm việc chính là Hỏa Thiên Hà, năm người
còn lại là trưởng lão hiện tại của Hỏa Vương Tộc, còn vị mỹ phụ kia tên là Hỏa
Thiên Linh cũng chính là mẹ ruột của Hỏa Thiên Ngạo.
Thấy Hỏa Thiên Ngạo tự ý đi vào mà không gõ cửa phòng, Hỏa Thiên Hà cùng năm
vị trưởng lão khác mày hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên tức giận cùng khó
chịu, nhưng bọn hắn không nói gì, chỉ có vị mỹ phụ tóc đỏ ngồi kia là ánh mắt
cưng chiều yêu thương nhìn hắn.
Mỹ phụ chậm rãi đứng lên, nàng đi tới trước người Minh Hạo, khi này, hắn đánh
giá mỹ phụ ở khoảng cách gần nhất, rõ nhất.
Nàng ăn mặc quần áo bó sát người, lộ ra bên trong nơi lồi nơi lõm, đường cong
duyên dáng, làn da trắng mịn, mắt phượng mũi cao, làn môi mềm mại được tô đỏ
như trái táo chín khiến người ta muốn cắn, bên cạnh môi dưới có một cái nốt
ruồi làm vị mỹ phụ tăng thêm nét gợi cảm, quyến rũ.
Hỏa Thiên Linh đi đến trước Minh Hạo, đột nhiên ôm hắn vào trong lòng, trên
mặt hiện lên cưng chiều nhìn hắn, dịu dàng nói: “Thiên Ngạo, ngươi có chuyện
gì lại đây? Có việc gấp à?”
Minh Hạo cùng Hỏa Thiên Linh hai thân thể dính sát nhau, hắn có thể cảm nhận
được luồng ‘mềm mại nóng bỏng’ ở trước ngực, hơn nửa còn ngửi được hương thơm
nóng bỏng từ miệng Hỏa Thiên Linh truyền vào mũi hắn, khiến theo bản năng jj
cao ngạo dựng đứng lên.
Như cảm nhận được tiểu cậu bé của Minh Hạo dựng đứng lên, Hỏa Thiên Linh có
chút xấu hổ hai má hơi hồng lên, mắt liếc nhìn về phía dưới jj cao lớn của
Minh Hạo, tròng mắt chuyển động, lòng thầm nghĩ: “Ah, đứa con này hiện tại
cũng lớn rồi, phải mau chóng cưới cho nó một con vợ mới được.”
Minh Hạo trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, mặc dù hắn thực lực mạnh, nhưng
vấn đề sinh lý không thể điều khiển được, chỉ có thể đành giả bộ ho khan, nhìn
Hỏa Thiên Linh, nói sang chuyện khác: “Mẹ à, có biết Hỏa Thiên Hương ở đâu
không?”
Nghe Minh Hạo hỏi, Hỏa Thiên Linh mặt vui cười đứng khựng lại, những người
khác trong phòng, bao gồm năm vị lão giả cùng Hỏa Thiên Hà cũng là khựng lại
động tác.
Bọn hắn ánh mắt sắc bén nhìn qua Minh Hạo, nghi ngờ, đánh giá vài lần, hồi lâu
sau, Hỏa Thiên Hà trầm giọng hỏi: “Ngươi hỏi Thiên Hương làm gì?”
Thấy đám người nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Minh Hạo làm Hỏa Thiên Ngạo bộ
dáng thường ngày, trong mắt hiện lên sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, thân hình run
rẩy, giọng nói yếu ớt, giải thích nói: “À, là vậy, hồi lúc nãy Phượng Hà Tái
đến nói với ta là hỏi tình hình Thiên Hương sao rồi, khỏe không, đang ở
đâu….Cuối cùng dặn dò kêu ta đến hỏi a.”
Nghe Hỏa Thiên Ngạo giải thích, nghi ngờ trong lòng đám người liền tan biến,
Hỏa Thiên Hà nhìn hắn, trầm giọng nói: “Việc này không cần ngươi quan tâm, nếu
tên Phượng Hà Tái còn đến hỏi, ngươi cứ đem ta ra, nói với hắn là, muốn biết
Hỏa Thiên Hương ở đâu cứ tìm ta.”
“Vâng cha” Minh Hạo giả bộ yếu ớt đáp, sau đó tự nhiên lăn ra một chỗ ngất
xỉu.
Mọi người nhìn thấy Hỏa Thiên Ngạo đột nhiên lăn ra xỉu, đám người sắc mặt có
chút thay đổi.
Hỏa Thiên Linh sắc mặt lo lắng, nhìn qua Hỏa Thiên Hà, nói: “Thiên Hà ngươi
mau mau đến xem đứa con mình có chuyện gì?”
Hỏa Thiên Hà nghe vậy gật đầu, thuấn di đến Minh Hạo bên cạnh, tay để lên
ngực, năng lượng truyền vào người, dò xét hắn.
“Hỏa Thiên Ngạo chỉ là do ăn chơi quá đà mà dẫn đến ngất xỉu thôi, không có gì
nguy hiểm, Thiên Linh, ngươi đem hắn ôm vào phòng đi, đừng để hắn nằm tại chỗ
này làm mất mặt ta.” Vài giây sau, Hỏa Thiên Hà thả tay ra, sắc mặt âm trầm
nhìn Hỏa Thiên Linh nói.
Hỏa Thiên Linh nghe vậy sắc mặt bình tĩnh lại, không nói lời gì chỉ là nhu
thuận gật đầu, đi đến ôm Hỏa Thiên Ngạo đi ra khỏi phòng.
Hỏa Thiên Hà đi dến ghề ngồi xuống, sắc mặt buồn bã, chán nản thở dài, nhìn
mấy vị lão giả, nói: “Gia tộc tình hình ngày càng tồi tệ, con em thì ngày
càng…”
Mấy vị lão giả khác nghe vậy cũng là mặt buồn rầu, một người trong đó nói:
“Phải chi có Cố Tổ ở đây thì hay biết mấy, đáng tiếc, Cố Tổ mấy trăm năm trước
đã đi sang vũ trụ cao cấp hơn…”
…
Nửa ngày sau.
Minh Hạo nằm trên giường yếu ớt mở mắt ra, nhìn xung quanh căn phòng của
‘mình’, chỉ có Hỏa Thiên Linh vị này mỹ phụ đang ngồi trên ghế, trong mắt lóe
lên tia giảo hoạt, giả bộ kêu lên một tiếng: “A…”
Nghe thấy Hỏa Thiên Ngạo kêu, Hỏa Thiên Linh thần sắc sốt ruột, nhanh chân đi
đến giường ngồi bên cạnh hắn, sờ lên đầu, lo lắng hỏi thăm: “Ngươi thế nào
rồi?
Minh Hạo giả vờ yếu ớt, nói: “Ta thấy trong người nóng, ngươi giúp ta cở ra
được không…”
Hỏa Thiên Linh nghe Hỏa Thiên Ngạo nói có chút sửng sốt, bởi vì lúc nãy Minh
Hạo lại xưng “ta” mà không phải là “con”, nhưng khi thấy sắc mặt hắn tái xanh,
nàng rất nhanh bỏ chuyện này ra sau đầu, không tiếp tục suy nghĩ tiếp, hai tay
vội vàng cở áo của hắn ra.
Sau khi nàng cởi xong, lại nghe Hỏa Thiên Ngạo nói tiếp: “Bên dưới nóng quá…”
Lần này, sắc mặt Hỏa Thiên Linh hoàn toàn hồng lên, nhưng nhìn thấy sắc mặt
tái nhớt Hỏa Thiên Ngạo, nàng chỉ có thể đành nhịn xấu hổ trong lòng, cắn rắn
tay cở quần hắn ra.
Lúc này, trên thân thể của Minh Hạo chỉ còn sót lại cái jj màu trắng ‘khổng
lồ’ lộ ra.
Nhìn thấy jj của Minh Hạo, Hỏa Thiên Linh sắc mặt đỏ lên tới tận hai tai,
miệng há hốc ra nhìn lấy, đây là lần thứ hai nàng thấy jj của Thiên Ngạo(lần
thứ nhất khi còn nhỏ).
“A, nếu mình nhớ không lầm hồi nhỏ tiểu jj của Thiên Ngạo là màu đen mà ta?
Tại sao hiện tại màu trắng? Hơn nửa còn ‘to’ đến thế…”
Thời khắc này, ‘Hỏa Thiên Ngạo’ đột nhiên như con sư tử hung mãnh bật dậy trên
giường, một tay đè lại vai Hỏa Thiên Linh ép vào tường, một tay kia bịt miệng
nàng.
“AAAooooo” (Con đang làm gì thế, thả ta ra) Hỏa Thiên Linh bị Minh Hạo bịt
miệng lại, hai mắt phượng nghi hoặc nhìn hắn ô ô ô nói.
“Xẹttttt”
“Xẹttttt”
Hai âm thanh quần áo bị xé vang lên.
Minh Hạo như không nghe thấy lời nàng, một tay kia bịt miệng, một tay kia thả
đầu vai ra, sau đó một tay kia mạnh bạo xé rách áo của nàng, tiếp đó, nhanh
tay mò tới quần nàng xé luôn phần con lại…
Khi này, quần áo bên ngoài của Hỏa Thiên Linh bị Minh Hạo mạnh bạo xé một
mảnh, lộ ra bên trong đồ lót màu đen quyến rũ vô cùng…
Minh Hạo tay thả miệng Hỏa Thiên Linh ra, ánh mắt sáng ngời như sao, nhìn nàng
chậm rãi nói: “Ngươi tự cởi hay ta đi tới cởi?” Nói xong, hắn còn liếm môi một
cái, trông dáng vẻ của hắn vô cùng dâm tà.
Hỏa Thiên Linh hai tay ôm lấy ngực, thân thể run rẩy chui vào góc giường, ánh
mắt như nhìn người xa lạ nhìn hắn, nước mắt không tự chủ tuôn ra, nàng nhìn
hắn hỏi: “Ngươi tại sao như vậy?”
Minh Hạo nghe vậy mỉm cười tà ác, nói: “Bởi vì hệ thống nhiệm vụ bắt ta làm
vậy”
Nói xong, không màng đến Hỏa Thiên Linh phản kháng, một tay cuồng bạo xé rách
hét quần áo lót của nàng.
Bị xé ra toàn bộ, lộ ra đôi ngực trắng như tuyết nóng bỏng, cùng khu rừng rậm
mênh mông màu đỏ…
Minh Hạo một tay kia thọt vào “khu rừng thần bí”.
“Nhiệm vụ?”
“ A~h ngươi, không thể làm vậy, như vậy là loạn l…” Hỏa Thiên Linh còn chưa
nói hết, đột nhiên cảm thấy phía dưới bị tập kích, cả người như bị giật điện,
thân thể run lên, thở dóc run rẩy nói…
Minh Hạo nghe vậy trong lòng khinh thường cười một tiếng.
Tay kia năm ngón tay càng là quấy mạnh chot sâu hơn,
“Hộc hộc… Ah…Ngươi không đư~ợc là~m nh~ư vậ~y, nếu không ta l~a l~ên…” Hỏa
Thiên Linh thở hồng hộc, cả người càng run mạnh dữ dội, đôi song phong cao
ngạo phía trước liên tục lắc lư lên xuống, âm thanh đứt quãng yếu ớt nói.
“La lên? Hừ ta chính là thách ngươi la lên” Minh Hạo cười lạnh một tiếng, lạnh
lùng nhìn nàng nói.
Dứt lời, môi kia bá đạo ép miệng Hỏa Thiên Linh, ở khi này, phía dưới ‘bờ hồ’
đã bị Minh Hạo ‘quấy mạnh’, nước từ bò hồ tràn ra ngoài liên tục.
Thấy thời cơ chín mùi, Minh Hạo không chút do dự đem thương nhảy vào trong hồ!
Vừa đẩy xe bò, Minh Hạo vừa cười nói bên tai Hỏa Thiên Linh: "Không phải ngươi
thương ta nhất à? Cưng ta nhất à? Vậy hãy để cho ta yêu thương lại đi, cạc cạc
cạc"
"Không!~~~" Âm thanh đau đớn, khốn khổ vang lên...
“Bũm!” Một tiếng, hắn thuận lợi vào trong hồ, sau đó Minh Hạo như con cá tung
tăng bơi lung tung bên trong.
Mặc kệ tiếng la hét của từng con ếch bi phẫn phản kháng, ‘con cá’ vẫn cứng đầu
‘bơi’ ở bên trong…
Con cá vô cùng hưng phấn, bày ra nhiều kỹ thuật bơi cao cấp như : bơi ếch, bơi
trườn, bơi bướm, bơi ngửa, bơi chó…
Mặc hồ liên tục mấy tiếng bị con cá giày vò, mặt nước liên tục dâng cao hơn
chục mét tràn ra ngoài…
…
Hồi sau, trong phòng vang lên âm thanh tiếng súng bạch bạch bạch cùng tiếng la
hét đau đớn, sau đó là từ đau hét chuyển thành hưng phấn…
….