Người đăng: ๖ۣۜ†im☪
Minh Hạo nhìn hai mẹ con ôm nhau trong lòng cảm thấy phần nào thoải mái, có
chút cảm thán chính mình chém chém giết giết chịch chịch suốt ngàn năm.
Một hồi sau mỹ phụ tay gở ra ống truyền dinh dưỡng, chân run run bước xuống
giường, thần sắc kích động không nói nên lời, lát sau ánh mắt nàng chuyển
hướng qua Minh Hạo, nàng chậm rãi đi tới, Tô Ánh Tuyết đứng bên vịnh lại.
Hai mẹ con đi tới trước người Minh Hạo, mỹ phụ quỳ xuống đất muốn dập đầu tạ
ơn, Minh Hạo nào để nàng quỳ, tay nhanh lẹ ngăn lại nàng, thấy nàng ngẩng đầu
nghi hoặc nhìn mình, hắn ôn hòa nói: “Không cần quỳ xuống, coi như bù đắp
trách nhiệm của ta với con gái ngươi.”
Lâm Yên Nhiên nghe vậy gật đầu, dù nàng không biết chuyện gì, nhưng biết người
thanh niên trước mắt là ân nhân cứu mạng của mình. Nàng cúi đầu, chân thành
nói ra: “Tiểu nữ tên là Lâm Yên Nhiên, Cám ơn thần tiên cứu mạng tiểu nữ, Lâm
Yên Nhiên đời này phó thác, nếu thần tiên cần gì cứ nói tiểu nữ, dù xông biển
lừa cũng không chối từ.”
Minh Hạo gật đầu, nhìn qua bên cạnh Tô Ánh Tuyết hỏi: “Ta bây giờ đã điều trị
cho mẹ ngươi coi như đáp ứng nguyện vọng, ngươi có hai lựa chọn, một làm tiểu
thiếp đi theo bên cạnh ta, hai đường ai nấy đi, ta không ép buộc, ngươi suy
nghĩ chọn đi.”
Lâm Yên Nhiên nghe vậy hô hấp phảng phất ngừng lại, nàng quay qua nhìn Tô Ánh
Tuyết gấp gáp nói: “Con gái đi theo bên người thần tiên, mặc dù phận nhỏ làm
tiểu thiếp, nhưng đây là phúc khí lớn của con, còn không biết trân trọng, mau
quỳ xuống!”
Tô Ánh Tuyết lắc đầu, mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh, nói: “Con muốn ở bên
cạnh mẹ, nếu con đi vậy ai chăm sóc cho mẹ?”
“Không, con đi đi, mẹ ở một mình có thể tự chăm sóc mình…” Lâm Yên Nhiên trong
mắt hiện lên hạnh phúc, ai không muốn đứa con bên cạnh cha mẹ để phụng dưỡng
mình, nhưng nàng càng muốn con cái mình tương lai hưởng lấy hạnh phúc sung
sướng, không cần khổ cực lao đao cùng nàng ở nơi trần gian.
Minh Hạo nhìn tình cảnh mẹ con tình thâm máu chó chịu không nổi, đành cắt
ngang hai người nói tiếp: “Lâm Yên Nhiên, nếu muốn ta có thể đem theo ngươi.”
“Như vậy mẹ con chúng ta thật sự cám ơn thần tiên nhiều, nguyện làm trâu làm
ngựa cho thần tiên cả đời đến chết.” Lâm Yên Nhiên vui sướng cung kính nói,
nghe thần tiên nói vậy nàng biết mình có thể ở bên cạnh con gái, còn có cơ hội
trở nên trường sinh bất tử trẻ mãi không già, người con gái nào không muốn
mình xinh đẹp mãi mãi? Huống chi nàng tuổi đã tầm 35, 36. Cái tuổi bắt đầu
chầm chậm lão hóa già đi.
Tô Ánh Tuyết đồng dạng như mẹ nàng, thần sắc cực kỳ cung kính, trên mặt vài
phần thẹn thùng như thiếu nữ, nhớ đến tình cảnh mới đây vừa được Minh Hạo sủng
hạnh chính mình, lúc đó cảm giác cơ thể sung sướng muốn bay lên trời dục tiên
dục tử hiện ra, cơ thể nóng lên, phía dưới xuân triều tràn ra, mặt nhỏ mắc cở
đến đỏ bừng, mau chóng khép chân lại, đứng sau lưng mẹ mình tránh người khác
nhận ra mình dị động khó xử.
Minh Hạo giải quyết xong một người, quay lại nhìn đám nữ gần kia, chưa đợi hắn
nói gì một người trong đó đi tới, nàng khom người cung kính nói: “Tiểu thiếp
muốn đi theo bên người thần tiên.”
Minh Hạo đánh giá nàng một chút, hình dáng tuổi tầm 23 24, đầu tóc đen dài thả
đến lưng, khuôn mặt tinh xảo, môi hồng răng trắng, ngực có chút lớn, khí chất
thanh thuần đáng yêu, có lẽ bởi vì vừa phá trinh, cho nên mỗi cử động giơ tay
nhấc chân đều mang theo một chút vũ mị, quyến rũ.
“Tiểu thiếp tên Thì Mộng Linh, xin thần tiên mai sau chăm sóc nhiều hơn.”
Minh Hạo gật đầu đáp ứng nàng, nhìn mọi người một vòng nói: “Các ngươi có ước
nguyện gì cứ nói, nếu muốn mang theo người nhà có thể, ta sẽ tạo ra không gian
riêng cho người thân các ngươi sinh sống.”
Đám nữ nhìn nhau, ai nấy trong mắt nhìn ra cực kỳ nóng bỏng, đi theo thần tiên
ai chẳng muốn? Hơn nửa Minh Hạo dạng này tuấn tú hoàn mỹ nam nhân, có ai mà
không muốn?
Bất quá, dù muốn theo, nhưng trong lòng các nàng còn có chút do dự, đa phần vì
người thân của mình, làm con cái hiếu thuận cha mẹ, đây là truyền thống đạo
đức của người con gái Việt Nam, không ai vì lợi mình mà bỏ rơi cha mẹ, đó là
phản nghịch trời muốn tru đất đều diệt, loại hành vi cặn bã, so với bán nước
hại dân tội còn nặng hơn.
Các nàng lúc này nghe Minh Hạo nói, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, toàn
bộ chúng nữ không hẹn mà cùng quỳ gối, dập đầu ba cái cung kính nói: “Tiểu
thiếp nguyện đi theo bên người thần tiên.”
Minh Hạo ôn nhu nhìn đám nữ nói: “Đừng kêu ta là thần tiên, nên kêu là phu
quân, tướng công, chồng đi.”
“Vâng chồng.” Đám nữ lựa chọn cách gọi hiện đại cùng nũng nịu kêu lên, âm
thanh hơn trăm nữ cùng nói tạo nên tình cảnh chấn rung trời, không thua kém
chút nào đám binh sĩ cùng hô, may là Minh Hạo đem không gian nơi này cách ly
ra, nếu không vì các nàng dẫn đến một đám người kéo tới không ít phiền phức.
…
Minh Hạo kế tiếp đem các nữ cùng thân nhân các nàng thu vào không gian riêng,
biến ra nhà cửa, cây cối, sông núi, các vật phẩm hiện đại đều có đầy đủ, sau
đó truyền cho các nàng bộ công pháp tu tiên.
Giải quyết xong hậu quả do mình gây ra, Minh Hạo biến về nhà mình, bây giờ
trời cũng đã tối, nhìn lên đồng hồ cũng tầm 19h30p.
Sinh Đạo mấy ngày nay vì bận chăm con không có thời gian chơi game, dù có nàng
cũng không muốn. Vừa thấy Minh Hạo trở về, nàng ánh mắt như phun lửa, chỉ tay
vào hắn, như núi lửa bùng phát giận dữ nói: “Anh lại đi trêu hoa ghẹo gái nửa
đúng không, nhìn thần sắc thỏa mãn dâm đãng của anh liền biết, ở nhà vợ con
chờ anh, anh lại ở bên ngoài vui vẻ hoa bướm, anh xem đứa con gái từ nãy giờ
buồn bã, khóc đến sưng mắt, miệng cứ hỏi cha đi đâu kìa. Anh làm đàn ông tại
sao không có chút trách nhiệm nào vậy? Anh thứ đồ tồi tệ*”
Vừa về chưa kịp nói gì Minh Hạo liền bị Sinh Đạo mắng đầy đầu xối xả, trong
lòng hiện lên phẫn nộ uất ức muốn phản bác nàng, nhưng biết mình đuối lý đành
thôi. Nghe nàng nhấc đến đứa con gái Đạo Nữ, hắn mới chú ý, đúng là cô con gái
hai mắt đỏ lên, nơi mắt còn ướt át, hiển nhiên vừa khóc, hơn nửa khóc rất dai
dẳng.
Minh Hạo phẫn nộ trong lòng nhanh chóng quét tan, có chút tự trách mình hơi vô
tâm trong khoảng thời gian này không quan tâm con gái. Hắn vội chạy tới
giường, khom người xuống, ôn nhu xoa nước mắt con gái nói: “Con gái ngoan, cha
xin lỗi, đừng khóc nửa, cha thương.”
Đạo Nữ cảm giác bàn tay mát lạnh ôn nhu xoa mặt mình, nàng buồn bã biến mất,
nhanh chóng vui vẻ mỉm cười khanh khách, hai tay vươn ra bắt lấy tay Minh Hạo,
cái miệng nhỏ nhắn chuyển động, môi chu lên, yếu ớt nói ra: “Cha ôm con.”
Minh Hạo yêu thương gật đầu, hai tay ôm eo nhỏ của nàng bế lên, Sinh Đạo thấy
con gái cười vui vẻ không còn khóc, phần nào tức giận trong lòng giảm bớt.
“Cha con muốn bay.”
“Ùm, cha cho con bay.” Minh Hạo cực chiều chuộng con gái, hai tay ôm eo nàng
nâng lên cao, chạy vòng vòng làm Đạo Nữ thích thú cười khanh khách vui vẻ
không ngừng.