Sinh Đạo


Người đăng: ๖ۣۜ†im☪

Chương 313 : Sinh Đạo

Minh Hạo dời mắt nhìn qua màn hình máy tính.

“Hả?”

Minh Hạo trong mắt hiện ra kinh ngạc, lúc này trên màn hình hoàn toàn xanh
dương tựa như bị lỗi, có điều không phải đám code lỗi 100x kia, mà là hiện lên
câu đối thoại tựa như đang chat với hắn.

“Chào ngươi Vô Thượng Dâm Đạo, đã lâu không gặp.” Một câu thoại chào hỏi tràn
ngập mùi vị bí ẩn xuất hiện.

Minh Hạo biến sắc hỏi: “Ngươi là ai, tại sao biết tên ta?”

“Sinh Đạo.”

Trên màn hình hiện lên hai chữ, dù chỉ có hai chữ, đã đủ làm Minh Hạo thần sắc
trở nên nghiêm túc lên. Minh Hạo rất ít khi nghiêm túc, hắn chỉ nghiêm túc với
cường địch, mà Sinh Đạo, là đối tượng mà hắn phải nghiêm tục.

Một người đồng đẳng cấp với hắn, dù hắn mạnh, nhưng phải biết hắn và Sinh Đạo
đồng đẳng cấp với nhau. Chỉ cần lơ là một chút chính là lật thuyền trong
mương.

“Ngươi kiếm ta có việc gì?” Minh Hạo gõ chữ hỏi.

Hắn tin người đầu bên kia đang đối thoại với hắn là Sinh Đạo. với khả năng
mạnh mẽ của Sinh Đạo, có thể dễ dàng tìm được mình.

“Ta nhớ ngươi, tìm ngươi không được à?” Câu thoại này có chút kỳ kỳ, giống như
người vợ ở xa, vì nhớ chồng quá cho nên đến nhà tìm, nói một câu như vậy.

Minh Hạo cả người dựng lên tóc gáy, đang tính trả lời, lúc này đầu bên kia đã
nói tiếp: “Ta biết chỗ cha mẹ ngươi ở đâu, họ hiện tại rất an toàn, cho nên
ngươi yên tâm.”

Minh Hạo dừng lại, chờ người kia nói tiếp, bởi vì đối phương nói ra như vậy
hắn biết có ẩn ý trong đây.

“Chúng ta chơi một trò chơi đi. Ngươi chờ một chút, ta đến gặp ngươi.”

Bất thình lình, đầu bên kia ra một câu như vậy, làm Minh Hạo không kịp phản
ứng.

“Ta đến.”

Phía sau lưng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng, Minh Hạo mau chóng quay đầu lại,
lúc này, hắn không khỏi thừ người ra.

Một bóng hình xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn, mái tóc xanh lá không, dưới ánh
sáng trần nhà và mặc áo trắng mỏng, nàng phô ra lung linh đường cong tuyệt
đẹp.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, đôi mắt xanh ngọc tựa như biết cười, đặc biệt
nhất nàng quần áo màu trắng mỏng, có thể nhìn thấy được bên trong lớp da thịt
xinh đẹp, đôi núi lớn, khe hồng hồng bí ẩn giữa chân kia.

Khi ở gần nàng, Minh Hạo cảm giác một luồng tràn ngập sức sống dâng trong
người mình, hơi thở, ánh mắt, mái tóc, làn da…toàn bộ tràn ngập sức sống.

Mỗi cái chớp mắt, nụ cười của nàng, có thể đem toàn bộ hắc ám ở thế giới này
trong nháy mắt tan chảy.

Từ khí chất nàng, Minh Hạo có thể cảm nhận một loại ôn nhu đặc biệt mà người
thường không có được, đó là ôn nhu, ôn nhu cùng cực khiến mọi hòn đá sắt cũng
phải rung rinh trước vẻ ôn nhu của nàng.

“Vô Thượng Dâm Đạo, không nghĩ ngươi trở thành nhân loại đẹp trai tuấn tú đến
vậy hì hì.” Sinh Đạo nở nụ cười xinh đẹp nói.

Minh Hạo không vì vẻ đẹp nàng mà thay đổi, bình tĩnh đáp lại: “Ngươi cũng vậy
Sinh Đạo.”

Sinh Đạo nhíu mày lại, có vẻ khó chịu khi nghe giọng điệu lạnh lùng của hắn,
nàng nói: “Vô Thượng Dâm Đạo, ngươi không nhớ ta?”

“Có.” Minh Hạo gật đầu, bình thản nói: “Nhớ lúc kiếp trước ta chịch ngươi.”

Sinh Đạo mặt đỏ lên, nàng nguýt Minh Hạo một cái, vui vẻ nói ra: “Ngươi ít ra
so với kiếp trước càng vô sỉ hơn.”

Minh Hạo xem như mặt dày không nghe thấy, nhìn Sinh Đạo bình tĩnh hỏi: “Cha mẹ
ta ở đâu, và trò chơi ngươi muốn ta tham gia là gì?”

“Thật lạnh lùng, hắn bản nguyên không phải là dâm dục à, tại sao gặp mình
không nhào lên rồi đè mình xxx.” Sinh Đạo thầm nghĩ, nàng lúc này trong lòng
thật sự mong chờ Minh Hạo làm như vậy.

Đây không phải tình yêu hay dục vọng gì, mà là bản năng nguyên thủy của nàng.

Mấy triệu tuế nguyệt trước, khi cả đám còn là bản nguyên chưa hóa hình nhân
loại, Vô Thượng Dâm Đạo, cũng chính là kiếp trước Minh Hạo đã âm thầm lúc mọi
người ngủ say đi rape* đám bọn họ trong giác ngủ.

Kể từ đó về sau, đám đạo bị hắn hiếp mỗi lần gặp hắn như nóc ma túy liều cao,
đòi phải hắn rape mình cho bằng được.

Nàng nhớ việc này, có điều Minh Hạo không nhớ về khoảnh khắc đen tối hắn đi
rape đám đấy.

Sinh Đạo nhìn Minh Hạo nói: “Có thể gặp cha mẹ ngươi, nhưng ngươi phải…”

“Phải làm gì.” Minh Hạo nhíu mày.

“Chơi game với ta!”

Minh Hạo mặt đen, chơi game? What the phở, chẳng lẽ con Sinh Đạo này biến
thành nhân loại rồi nghiện game luôn? Bây giờ tự nhiên đến đây rủ hắn chơi
game, vãi thật.

Như chứng thực suy nghĩ của Minh Hạo, Sinh Đạo nói tiếp: “Ta mấy trăm năm
trước quá chán, cho nên biến thành nhân loại, hòa vào cuộc sống bọn hắn. Mấy
ngày trước ta vừa đọc một cuốn truyện kỳ lạ, viết về game online, nói là main
là người tương lai, chơi game võng du, ở đó kỹ thuật tiên tiến có thể chơi
game thế giới thứ 2 …”

Minh Hạo nghe xong, hiểu rõ cô nàng này bắt đầu nghiện rồi, hơn nửa còn muốn
chơi game kiểu tương lai hiện đại, còn dùng từ ngữ như “online’, thật sành
điều nha.

“Được rồi, như vậy ngươi muốn chơi chứ gì?” Minh Hạo mỉm cười hỏi, việc này
đối với hắn quá đơn giản.

“Đúng vậy, hơn nửa ta muốn toàn bộ người trái đất chơi cùng chúng ta. Ta biết
ngươi có năng lực một phần của đại đạo, có thể dễ dàng làm ra việc này.” Sinh
Đạo chờ mong nói.

Sinh Đạo dù mạnh ngang bằng Minh Hạo, có năng lực sinh sôi nảy nở vạn vật, có
điều không nhiều năng lực như hắn.

Minh Hạo đành chiều nàng gật đầu, chợt ngẩn ra: “Ta phải chơi cùng ngươi?”

Sinh Đạo nở nụ cười xinh đẹp không nói gật đầu.

Minh Hạo mặt đen, không biết con hàng này có âm mưu gì, nhưng mặc kệ, hắn
không có gì phải sợ, hơn nửa đối phương cũng không có lợi gì nếu hại mình.

“Rồi rồi, lúc nào ngươi mới nói cha mẹ ta ở đâu?” Minh Hạo quan tâm đến vấn đề
này nhất, cắn răng hỏi.

“À, lúc nào ngươi và ta đi đến chung kết, giành giải quán quân.” Sinh Đạo như
cô bé tinh nghịch le lưỡi đỏ cười nói.

Minh Hạo thật sự bó tay, cô nàng này có hơi cực phẩm.

“Chờ ta vài ngày. Đúng rồi ngươi ở đâu hoặc cách liên lạc với ngươi?” Minh Hạo
nói, hắn muốn chuẩn bị đi thành lập một công ty, sau đó hợp tác với chính phủ,
lợi dụng năng lực “thông thiên vạn giới” tạo ra game thực tế ảo chân thật
100%...

“Ùm.” Sinh Đạo như mèo con gật đầu, nàng từng bước chân nhẹ nhàng đi tới, bất
ngờ ôm Minh Hạo, môi kề môi hắn, ôn nhu nói: “Có điều, ta muốn ngươi yêu ta
trước.”

Chưa chờ Minh Hạo phản ứng, môi nàng hé ra, sinh cơ tràn ngập hà vào miệng
Minh Hạo.

Minh Hạo theo bản năng đáp lại, hai chiếc lưỡi bắt đầu giao phối lẫn nhau,
nước miếng trao nhau, tràn ngập sinh cơ trong phút chốc đổ đầy tinh thần lẫn
cơ thể hắn.

Minh Hạo dâm dục nguyên thủy trong lòng bùng cháy, hai tay theo bản năng thò
vào áo Sinh Đạo, cở ra từng cái áo, quần của nàng.

5 phút sau, cả hai thân thể trần chuồng như nhộng hòa hợp vào nhau. Khí tức
dâm dục và sinh cơ hòa thành một, tạo nên một luồng khí tức huyền bí.

Trong phòng vang lên tiếng ôn nhu rên rỉ và tiếng súng vang dội, bởi vì phòng
không có cách âm, cho nên bên ngoài người đi đường sắc mặt đều xấu hổ, thầm
chửi trong lòng **

P/s : Đã suy nghĩ.kỹ về cốt truyện, cám ơn bà con - anh em đã góp ý,. mình xin
ghi nhận~~

:#


Siêu Cấp YY Hệ Thống - Chương #313