Người đăng: ๖ۣۜ†im☪
Vài năm trôi qua.
Minh Hạo mấy năm nay sống sung sướng, hoang dâm điên cuồng.
Cái này không phải hắn muốn, mà do các nữ ép buộc hắn a.
Ai kêu hắn bỏ đói các nàng mấy triệu năm đây?
24 tiếng, hết 18 tiếng sinh hoạt trên giường. Có thể thấy Minh Hạo và đám nữ
điên cuồng thế nào.
Dù mệt, nhưng Minh Hạo sướng như lên mây, hết người này đến người khác, hơn
nửa mỗi người có cái tym tym khác nhau, có nóng, có lạnh, có lớn, có nhỏ các
loại…
Đủ cảm giác kích thích, play nhị hoa, chơi 65P, séc toy, … khiến hắn và đám
nữ say mê trong đó, dâm loạn quên đường về.
Sau mấy năm cày ruộng, các nữ đồng loạt mang thai, không phải Minh Hạo muốn
các nàng mang thai, mà là các nàng nói muốn đẻ thêm con, nếu hắn lại lần nửa
đi xa, ít ra có một – hai đứa con bên cạnh an ủi, không phải cô đơn.
Đối với đám nữ lời nói, Minh Hạo có chút dở khóc dở cười...
“Chủ nhân, lão gia kêu ngài đến phòng, có việc cần nói.”
Ngoài cửa vọng đến giọng nói nam nhân.
Minh Hạo mở mắt ra, nhìn đám nữ nói: “Các ngươi ở đây, ta ra ngoài.”
“Tướng công đi đi, nhớ mau quay lại.”
“Hì hì, tướng công đi đi.”
“Hạo ca sớm trở lại.”
Đám nữ mỉm cười duyên dáng.
Một nữ tử tóc đen dài, đôi song phong mềm mại, đường cong chữ S hoàn mỹ, cặp
nộn nộn lớn trắng đang thực hiện động tác nhún nhảy trên người Minh Hạo.
Khí chất hoàn mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ, toàn bộ là hoàn mỹ, không có gì để soi
mói, có thể nói.
“Ã…” Giọng rên rỉ mềm mại, dụ hoặc lòng người, nghe mà khiến người dù tu hành
như lão hòa thượng JJ cũng phải phản ứng đứng lên.
Từ động tác cong eo, cho đến phối hợp, từng bước thâm nhập, nàng chính là làm
hoàn mỹ, tự nhiên như nước đẩy thuyền.
Trong lúc lơ đãng nhún nhảy, nàng phóng ra một loại khí chất đặc biệt, làm cho
nam nhân vì đó tâm thần mê loạn.
Một nữ nhân khiến ngàn vạn nam nhân thèm thuồng, một cái trời sinh hoàn mỹ vưu
vật nữ nhân.
Người nữ tử này không ai khác, chính là Mị Yểm.
Mị Yểm nghe vậy bất đắc dĩ dừng lại, trên mặt hiện lên khó chịu cụt hứng, nàng
mới chỉ làm giữa chừng, lúc này còn chưa đạt đến cao trào.
Người này không ai khác chính là Mị Yểm
“Tướng công, ngươi mau trở về nhé, thiếp chờ đợi.”
Dù muốn làm tiếp nhưng biết việc nào trước việc nào sau, nàng đứng lên mỉm
cười nhìn Minh Hạo.
“Ừ, lát về ta bồi thường ngươi gấp đôi, cho cái động ngươi được lấp đầy mới
thôi …” Minh Hạo hôn nàng một cái nói.
Tắm rửa, sửa soạn một chút, sau đó rời khỏi phòng, đi đến phòng cha mẹ hắn.
“Cha, mẹ kêu con có việc gì không?”
Minh Hạo đi đến ghế ngồi xuống nhìn hai người hỏi.
Kim Long lưng sói mặt hổ, tư thế anh vũ hiên ngang, khí chất bất phàm.
Phương Tuyết lại tựa như tiên nữ từ trong bức họa vẽ ra, một loại vẻ đẹp
nghiêng nước nghiêng thành. Thấy Minh Hạo đi vào, môi đỏ mộng hé ra, nụ cười
khiến cho bên cạnh Kim Long dù sống chung lâu năm với nàng cũng không khỏi ngơ
ngác vài giây.
Từ bên ngoài hình dáng của hai vợ chòng này, người bình thường khó hình dung
ra hai người đã sống hơn mấy triệu năm.
Phương Tuyết thấy Kim Long ngẩn người nhìn mình, nàng trừng mắt đẹp một cái,
nhìn Minh Hạo mỉm cười nói: “Minh Hạo, chúng ta nhớ quê nhà trái đất của mình,
muốn trở lại nơi đó sống, không biết ngươi có thể đưa chúng ta trở về được
không?”
Kim Long ho khan khặc khặc, nhìn Minh Hạo nói tiếp: “Chúng ta sống ở đây mấy
triệu năm có chút ngán, muốn trở lại thăm quê nhà của mình, dù sao nơi đó
chính là nơi khai sinh ra chúng ta.”
Minh Hạo hơi bất ngờ trước quyết định của hai người, gật đầu nói: “Được cha
mẹ, các ngươi chuẩn bị đồ đi, con đi thông báo với đám nàng.”
“Chúng ta chuẩn bị từ trước. Ngươi mau đi thông báo ‘lần cuối’ đi, chúng ta ở
đây chờ.” Phương Tuyết nhìn Minh Hạo nơi đũng quần, sâu xa nói.
“Ạch”
Minh Hạo nghe mẹ trêu chọc, dù là da mặt dày cũng không khỏi đỏ lên, vội vàng
chạy ra ngoài, để lại hai người trong phòng cười phá lên liên tục.
…
Trở lại phòng, Minh Hạo và Mị Yểm tiếp tục chơi trò xếp hình bỏ dang dở, nửa
tiếng sau Mị Yểm cuối cùng rên “A” một tiếng cao vút mới xong.
Để lại vẻ mặt thỏa mãn Mị Yểm nằm trên giường mới rời đi.
Trước khi đi, Minh Hạo thông báo với các nàng một tiếng: “Cha mẹ muốn ta dẫn
hai người trở về trái đất, ta đi một thời gian ngắn sau trở về.”
“Tướng công, đưa thiếp đi cùng.”
Một mỹ phụ tóc trắng dài đến eo đi đến, đôi mắt trắng dã đi đến.
“Kaguya?”
“Thiếp cũng muốn đi nửa tướng công”
“Thiếp nửa.”
“Ạch.” Nhìn đám hậu cung đồng loạt giơ tay lên, giống như đám học sinh giơ tay
điểm danh, Minh Hạo có chút bối rối, chỉ muốn đưa cha mẹ trở về rồi quay lại
a, làm sao các nàng đòi đi theo? “Các ngươi là?”
“Chúng ta muốn trở về thăm quê nhà.” Tuyết Linh Nhi, Hỏa Thiên Hương, Nicole,
Hỏa Thiên Linh, Phượng Mị Nương, Hồ Ninh Thải…đám hậu cung đến từ trái đất
tương lai.
“Chúng ta muốn xem quê nhà ngươi như thế nào.” Đám kia đến từ dị giới, hokage,
đấu phá, doremon, dâm giới các loại muốn đi theo, chủ yếu là tò mò quê nhà
Minh Hạo hình dáng thế nào.
Minh Hạo bất dắc dĩ gật đầu, nói: “Nếu các ngươi muốn đi như vậy chuẩn bị đồ
đạc đi.”
“Vâng tướng công.” Các nữ vui vẻ, đồng thanh nói.
…
Một ngày sau, mọi người chuẩn bị hành lí đầy đủ, tất nhiên đồ rất nhiều, quần
áo, đồ trang điểm các loại của phụ nữ là không kể xiết.
May mắn là có túi trữ vật để phòng bị trường hợp này, nếu không không biết đem
bao nhiêu thứ cho đủ chỗ.
Minh Hạo đứng chung với mọi người, nhắm mắt nhớ lại tọa độ trái đất tương lai,
phất tay một cái, đoàn người theo đó biến mất.
…
Bóng đen tối như mực, không gian tĩnh lặng, phiêu phiêu đãng đãng thiên thạch
trôi nổi tại không gian.
Nơi này kỳ lạ nhất vũ trụ, bởi vì nó không có ánh sáng chiếu tới, hiển nhiên
nơi này nằm ngoài hệ mặt trời, thậm chí không có một vì sao nào tồn tại quanh
đây.
“Ầm ầm ầm”
Một chiếc phi thuyền khổng lồ phát ra tiếng động phá vỡ sự yên tĩnh bóng đêm
này.
Không ai biết nó đi đâu, nhưng có thể thấy tốc độ bay rất chậm chạp, như một
con ốc sên bò.
Nếu có người có thể đi vào được bên trong phi thuyền này, có thể nhận ra được
một điều kinh khủng khiến người rợn tóc gáy.
Trong đây không có một bóng người, không có một ai, căn phòng trống không, đèn
phòng vẫn bật sáng trưng, có điều nơi này không ai ở.
Chỉ có chiếc thuyền tự mình vận hành, phảng phất như chiếc phi thuyền là một
phi thuyền ma không người lái.
Tại căn phòng khách, đột ngột không dấu hiệu một đám người xuất hiện.
Nhìn căn phòng, nơi thời điểm khởi đầu ngày trước mình từng ở. Không biết hiện
tại dòng thời gian tại nơi này trôi qua bao lâu, 100 năm? 1000 năm? 10.000
năm? 1 triệu năm? 10 triệu năm? 100 triệu năm?….
Đám người đến trái đất vừa nhìn xung quanh liền biết đây là đâu, về phía đám
nữ dị giới lần đầu tới đây hơi ngơ ngác.
Minh Hạo nhìn các nàng ngơ ngác, mở miệng giải thích: “Chúng ta đang ở trong
phi thuyền…”
Minh Hạo kể đơn giản về ngày trước thời điểm còn trẻ trâu của mình, nghe mà
đám nữ đến từ dị giới sợ hết hồn.
Nhất là việc Minh Hạo chỉ vài tuổi đã chiến với hơn 59 nữ cùng lúc suốt 3 ngày
3 đêm kinh điển chiến tích.
59 nữ nghe Minh Hạo kể ra trong mắt hiện ra hoài niệm, có người xấu hổ, có
người chân mềm nhũn quần chảy nước, hiển nhiên nghĩ đến việc ngày trước bị
Minh Hạo bạo d*m đúc séc toy vào trong thời điểm ấy...