Thế Cương Đau Khổ


Người đăng: ๖ۣۜ†im☪

“Cha, con muốn đi vệ sinh một chút.”

Thế Cương đứng lên, muốn chạy qua người Minh Hạo, đáng tiếc, hắn mới chạy đến
nơi cửa bị Minh Hạo một tay bắt lại.

“Khoang đã, ta hỏi rồi ngươi muốn đi đâu tùy ngươi.”

Minh Hạo đánh vào đầu hắn cái nói.

“Ô ô…”

Thế Cương như con mèo mít ướt, lộ ra từng giọt nước mắt.

“Đừng giả vờ, ta thừa biết ngươi.”

Thấy Thế Cương vẻ mặt khóc nhè, Minh Hạo muốn đánh đít thằng nhãi ranh này.

Thế Cương nghe vậy thu hồi nước mắt, đành bộ mặt chấp nhận số phận.

“Ngươi ngồi ghế đi, ta có chuyện muốn hỏi.” Minh Hạo nhìn Thế Cương nói.

Thế Cương ngoan ngoãn gật đầu, đi đến ghế ngồi xuống.

Minh Hạo kiếm cái ghế ngồi xuống, nhìn qua Thế Cương, ánh mắt sắc bén hỏi:
“Ngươi làm con gái người ta có thai?”

Thế Cương biết việc này sớm muộn lồi ra, hắn nuốt nước bọt, gật đầu nói: “Vâng
cha.”

Minh Hạo hoài nghi, nhìn xuống đũng quần Thế Cương.

Đậu má râu xanh, chỗ ấy của nó vẫn nhỏ a, làm sao có thể * được?

“Chỗ kia…ngươi nhỏ vậy, làm sao có thể?” Minh Hạo thấy Tam Nương đang chằm
chằm mình, nhỏ giọng hỏi.

Thế Cương vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, nói: “Cái này con không biết, sau khi ăn thức
ăn do hoàng tử đưa, cảm thấy cả người nóng rực…”

Minh Hạo nghe đến đây hoàn toàn hiểu.

Nói đơn giản, thằng nhóc này ăn thức ăn của người ta đưa, trong thức ăn có dâm
dược….

Chắc hẳn loại dâm dược cao cấp, khiến JJ chỉ 1-2 cm dài ra hơn vài cmt…

Dù sao thế giới này là Dâm Giới. Dâm dược tất nhiên là chất lượng hơn các thế
giới kia.

Minh Hạo nhìn qua đứng nơi cửa Nhân Thái Long.

Thấy Minh Hạo nhìn qua, Nhân Thái Long kêu không tốt, hai tay xoa xoa, đổi vẻ
mặt cười nói: “A, cái này chúng ta chỉ hiểu lầm…”

“Ta biết.” Minh Hạo không tiếp tục truy cứu vấn đề. Dù sao thằng nhãi Thế
Cương làm con gái người ta có thai rồi, không lẽ bắt con gái người ta phá thai
hay bồi thường?

Minh Hạo nhìn đám người nói: “Ta muốn nói chuyện với Tam Nương, làm phiền các
ngươi đi ra ngoài.”

Đám người gật đầu đi ra ngoài, chừa lại không gian riêng cho Minh Hạo và Tam
Nương.

Kế tiếp chính là…hâm nóng lại tình cảm của hai người.

“Xoạt xoạt”

Vài giây sau, quần áo hoàn toàn thoát ra.

Minh Hạo đi tới, ôm chằm thân thể nóng bỏng Tam Nương vào lòng.

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tam Nuong. Minh Hạo ôn nhu nói: “Ngươi mấy ngày
nay chắc cực khổ.”

Tam Nương lắc đầu nói: “Không, ta rất vui khi được ra thế giới bên ngoài, được
biết nhiều thứ hơn.”

“Ừm. Thế Cương dạo này có làm phiền hay quấy phá ngươi không?”

Minh Hạo nhẹ giọng hỏi thăm.

“Thằng bé rất ngoan…” Tam Nương đầu gác lên ngực Minh Hạo.

“Còn ngươi?” Tam Nương ngẩng đầu nhìn Minh Hạo hỏi.

“À, dạo này ta…” Minh Hạo kể sơ những việc mình làm.

Hai người hỏi thăm nhau và đáp lại, sau đó Minh Hạo kề môi hướng môi Tam Nương
hôn lấy, đưa lưỡi vào miệng, giao lưu với nàng.

Cả hai giao lưu bằng lưỡi một hồi, nuốt nước miếng của nhau.

Bên trong nước miếng Tam Nương, vẫn mang theo hơi thở nóng bỏng xứ Tây Cương
con gái.

Minh Hạo Một tay kia mò xuống phía dưới…

Giao lưu xong, Minh Hạo và Tam Nương mặc quần áo vào mỉm cười nhìn nhau.

Lần này hai người thật chơi hết sức, ai cũng vui sướng.

Làm xong, mở cửa phòng ra, thấy mọi người nhìn mình cả hai khuôn mặt hơi đỏ.

Nhân Thái Long già thành tinh, như không thấy, hắn mỉm cười nói: “Chúng ta đãi
tiệc, đi thôi.”

Minh Hạo già mặt hơn, gật đầu, mỉm cười nói: “Đi.”

Sau đó đoàn người đến đại sảnh rộng lớn, trên bàn đầy dĩa thức ăn, sơn hào hải
vị cái gì cũng có.

Minh Hạo đặt mông ngồi xuống ghế nhìn một vòng.

Người ngồi ở đây, đa số con em hoàng tộc thân thích với hoàng đế.

Tam Nương ngồi cạnh Minh Hạo. Thế Cương ngồi ở giữa hai người.

Nhân Thế Tuyên ngồi đầu chủ tọa.

Còn bên hoàng thất ngồi bên phải, đối diện với đám người Minh Hạo.

Nhân Thế Tuyên giới thiệu từng người cho hai bên, sau đó lớn tiếng nói: “Hôm
nay chúng ta đãi tiệc ăn mừng bên nhà thông gia, cũng như sấp tới chuyện đại
hôn.”

“Ta lấy chức vị vua tuyên bố, Thế Cương một tháng tới sẽ đám cưới công chúa
Nhân Ngọc Phượng, trở thành hôn phu của Nhân Ngọc Phượng.”

“Bốp bốp bốp”

Căn phòng vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng.

“Phụ vương, con không muốn lấy hắn ta.”

Lúc này một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên, làm mọi người sửng sốt nhìn
lại.

Một tiểu loli cực xinh đẹp, dáng dấp ước chừng 8 – 9 tuổi. Ngũ quan thanh tú,
da trắng, đôi mắt đen tròn, má phồng phồng nhìn khá dễ thương, trên mặt mang
theo một chút bướng bỉnh, vài tia ngây thơ.

Nhìn nàng giống như một búp bê chòi non vừa ra đời.

“Ngọc Phượng, tại sao con không muốn lấy Thế Cương? Hắn chính là người lấy đi
của con, hơn nửa, nhìn hắn đi, rất soái ca phải không, phù hợp với vị hôn phu
tương lai của con.”

“Con gái ơi là con gái, đừng nói như vậy, không là cả nhà chúng ta chết.” Nhân
Thế Tuyên trong lòng sợ hãi âm thầm hô, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ngọc Phượng nói.

Bên cạnh anh trai Nhân Thiên Long phụ họa nói: “Phụ thân nói đúng đó, em đồng
ý đi, Thế Cương nhưng là một ‘chàng trai’ tốt, xứng làm phu quân của em.”

“Đúng đó, đồng ý đi.”

“Đồng ý đi”

Đám người hoàng thất dù không biết tại sao Nhân Thế Tuyên đòi gả con gái hắn
cho Thế Cương, nhưng biết dù chuyện gì đi nửa hoàng thượng chính là người
quyết định mọi việc có lợi cho mình.

Thế là cả đám lên tiếng phụ họa.

“Không!”

Nhân Ngọc Phượng la lên một tiếng làm mọi người im lặng.

Nhân Ngọc Phượng vẻ mặt chán ghét, chỉ tay vào Thế Cương nói: “Hắn chính là ức
hiếp con. Con còn nhớ rõ tối hôm đó, nhân lúc con đang ngủ hắn bò lên người,
sau đó…sau đó…”

“Oa”

Nhớ đến tối hôm đó bị Thế Cương dương cung bá thương đâm vào phía dưới gây ra
đau đớn, bé gái Ngọc Phượng sợ hãi khóc lên, nước mắt rơi như mưa khiến người
nhìn mà tiếc thương nàng.

“Ạch…”

Minh Hạo mặt đen, ánh mắt ăn thịt chó nhìn qua Thế Cương nói nhỏ: “Ngươi qua
dỗ nàng.”

Thế Cương giật mình, thấy ánh mắt muốn giết người của Minh Hạo, hắn rút rút
đầu lại nói: “Cái này, con đâu biết.”

Trời ạ, hắn làm sao biết dỗ, cha đâu dạy.

“Ta đếm đến ba, ngươi lập tức qua dỗ nàng cho ta.”

Minh Hạo lạnh lùng nói.

“A.” Thế Cương làm sao không dám đi?

Hắn nhanh chóng đứng lên, đi qua bên kia, đến bên cạnh Ngọc Phượng, nhìn nàng
vẻ mặt khóc nhè, có chút bối rối không biết làm gì.

“Oa!!!”

Nhân Ngọc Phượng thấy Thế Cương đến, càng khóc dữ nửa.

“Cha nói là dỗ?” Thế Cương lệch đầu suy nghĩ, nhìn qua Ngọc Phượng nói: “Này,
đưa mặt lại đây.”

Ngọc Phượng nghe Thế Cương kêu, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Thế Cương chớp lấy thời cơ, một tay tát vào khuôn mặt Ngọc Phượng.

“Ba!” Tiếng tát vang dội, mặt Ngọc Phượng có thể lấy mắt thường đỏ lên nhanh
chóng, mọi người đang ngồi ngẩn ra nhìn chằm chằm Thế Cương.

“Chắc là vỗ như vậy.” Thế Cương suy nghĩ, lại bàn tay nửa tát vào mặt Ngọc
Phượng.

“Ba!”

“Ba!”

“Ba!”

Liên tục ba bốn cái bàn tay, vừa tát, Thế Cương vừa nói: “Ngươi lấy ta làm phu
quân không?”

“Oa!”

“Ta lấy, ngươi dừng đánh nửa đau quá!”

“Oa…”

Minh Hạo vẻ mặt đen, mọi người ánh mắt tức giận nhìn Thế Cương.

Mà người tức giận nhất, không ai khác chính là cha Ngọc Phượng, Nhân Thế
Tuyên.

Nhìn thấy con gái cưng của mình liên tục vô cớ bị người bạt tay, dù luôn luôn
vui cười Nhân Thế Tuyên cũng không khỏi sắc mặt âm trầm.

Minh Hạo cả người hóa thành tia sáng, trong nháy mắt đứng tại bên cạnh Thế
Cương, một tay bắt lấy tay Thế Cương.

Nhìn xung quanh mọi người nói: “Ta sẽ dạy lại hắn, các ngươi ăn đi.”

Sau đó Minh Hạo và Thế Cương hóa thành tia sáng, biến mất trước mặt mọi người

Đám người ngẩn ra.

Vài giây sau mọi người lấy lại tinh thần, ngoại trừ Râu Trắng và Tam Nương,
còn lại người trong lòng hiện lên kinh sợ nói không nên lời.

Đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy Minh Hạo thể hiện ra năng lực của mình.

“Tốc độ này quá nhanh, dù là ta cũng không bắt kịp, nếu như hắn là kẻ địch, có
thể một giây sau đầu của ta không thể giữ được.”

Nhân Thái Long trong mắt hiện lên tia nghiêm nghị, có chút sợ hãi, may mắn
nói.

“Ta kêu ngươi dỗ nàng, không phải đánh nàng.” Minh Hạo đứng trong phòng, cở
hết quần Thế Cương ra, cầm cây gây lớn đánh thật mạnh vào jj hắn.

“Ôoo”

“Cha, đau quá, jj con sắp nát, đừng đánh nửa.”

“Bớt chém gió, ngươi thể chất rất trâu bò, dù nát jj cũng có thể hồi phục
lại.”

“Bốp!” Lại một gậy thật mạnh, đập vào jj Thế Cương.

“ôoo”

“Không phải cha nói dỗ nàng à, con dỗ nàng rồi.” Thế Cương nước mắt giàn giụa,
thần sắc oan ức nói.

“Đồ ngu, là dỗ dành, không phải đi tán mặt con gái người ta.” Minh Hạo tức
giận, lại một gậy đập vào chim hắn.

“Bộp!”

“Ô!!!”

Thế Cương jj biến thành tím ngắt, lớp da bên ngoài bị cào chảy máu, gào lên
một tiếng thảm thiết như sói tru.

Có thể nói, lần này Thế Cương chính là xui xẻo, bị đập đến nát chim chết đi
sống lại.

….

P/s :

Minh Hạo và Tam Nương xxx đã cập nhật trên WATPAD, FB tg :
https://www.facebook.com/fansieucapyy/


Siêu Cấp YY Hệ Thống - Chương #286