Người đăng: ๖ۣۜ†im☪
Minh Hạo gật đầu, lạnh lùng nói: “Câu trả lời làm ta rất hài lòng, ta sẽ hồi
sinh tỷ muội của ngươi sau.”
“Ngươi có thể hồi sinh cho Hồn Tuyết?”
Linh Thần Mộ vui mừng hỏi, người thân nhất với nàng chính là tỷ muội Hồn
Tuyết, bởi vì canh gác thần mộ Hồn Tuyết và nàng có hơn ngàn vạn năm, tình cảm
hai người như keo dán chó dính nhau rất chặt, không thể tách rời.
“Có thể, điều kiện đầu tiên ngươi phải nghe lời ta, tất nhiên, nếu ngươi muốn
bất tử hoặc phục tùng vĩnh viễn thì có thể nhìn bọn hắn.”
Minh Hạo nở nụ cười, chỉ tay vào đám Dâm Đế ở sau lạnh lùng nói.
“Bất tử, phục tùng?”
Linh Thần Mộ nghe vậy chợt rùng mình, nàng nhớ lại khoảnh khắc lúc trước đánh
nhau với đám người Dâm Đế của Minh Hạo.
Hai người tỷ muội dùng toàn bộ thực lực, tự mắt thấy đốt cháy từng bộ phận
quan trọng như đầu, tim, cơ thể đám Dâm Đế…
Nhưng đám này thật sự là bất tử, trong nháy mắt lành lặn lại như cũ.
Linh Thần Mộ như nghĩ cái gì, sắc mặt trắng bệch, nàng đầu nhanh chóng lắc
lắc, nói ra: “Ta thề sẽ nghe lời ngươi, không bao giờ phản bội.”
Minh Hạo biết lời uy hiếp của mình có tác dụng, hắn gật đầu nói: “Chắc ngươi
đã biết phải làm sao chứ?”
“Đã biết!”
Linh Thần Mộ nhu thuận gật đầu, trong lòng hoàn toàn bất đắc dĩ, lấy kiến thức
sống hơn vạn năm của nàng, nhìn đám kia bất tử nàng liền biết đám này bị Minh
Hạo dùng cấm thuật gì đó làm nên, cho nên mới xảy ra tình trạng như vậy.
Minh Hạo cười hài lòng, hắn làm vậy có mục đích, dù sao giết đi Linh Thần Mộ
có hơi uổng phí, mà mục đích không giết nàng không phải vì “sữa ủ vạn năm” để
luyện dược, mà là…
Minh Hạo quay lại nhìn đám Dâm Đế, ra lệnh: “Các ngươi đem tất cả lăng mộ lật
ra đi.”
“Vâng chủ nhân!”
Đồng loạt dâm đế cung kính nói.
Linh Thần Mộ nghe vậy cả thân thể run lên, muốn lên tiếng ngăn lại nhưng hoàn
toàn vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người bắt đầu thi triển ra chiêu
thức phá lăng.
“Ầm ầm ầm!”
Đám dâm đế thực lực cao, cộng với dùng toàn lực mạnh đánh phá, từng cái lăng
mộ rất nhanh bị đánh nát bấy.
Đột nhiên ngọn đuốc lửa hai bên tường chập chờn, lúc sáng lúc tối muốn tắt đi.
Khí màu đen từ các lăng mộ bị phá phóng lên, kết hợp với ánh đuốc sáng tối làm
không gian âm u dị thường, từng tiếng ồ ồ ồ như âm gió lạnh người vang lên.
“Cạc cạc cạc…”
“Cạc cạc cạc…”
“Cạc cạc cạc…”
Tiếng cười, lại như tiếng quạ kêu vang vảng căn phòng, khiến người dựng tóc
gáy vang lên.
Minh Hạo lạnh lùng nhìn vị trí các lặng mộ bị phá vỡ, một tia hắc khí từ trên
người bay vào một lăng mộ gần đó.
“Cạc Cạc Cạc….thật ngon quá…thật ngon quá…ta muốn nửa.”
Tiếng cười ghê rợn lần nửa vang lên, kèm theo đó là giọng nói khàn khàn dày
đặc, không phân biệt được người nói là nam hay nữ.
Minh Hạo vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn xung quanh, nói: “Ngươi ra đây, ta cho
ngươi ăn nhiều hơn.”
“Thật?” Âm thanh khàn khàn kia hỏi lại.
“Thật.” Minh Hạo lạnh lùng đáp.
Từng nơi vị trí phá nát, sâu dưới lòng đất lăng mộ, màu đen khí từ dưới bay
lên trên không, tụ tập ở giữa không trung căn phòng, hình thành nên huyễn
tưởng kỳ ảo tràn đầy màu sắc khác nhau.
Sau năm phút, toàn bộ huyễn tưởng biến mất, hóa thành một thân thể nhỏ lơ lửng
giữa không trung.
Minh Hạo ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Trước mắt hắn
là một con rồng nhỏ lớp vẩy màu đen, đôi mắt màu đỏ tròn như máu, trên đầu hai
chiếc sừng dê cong lại phía sau.
Điều đặc biệt nhất chính là, giữa trán con rồng này được khảm nạm một viên
ruby màu tím, đôi mắt có hai đường vẽ màu đỏ máu từ trên mí mắt xuống dưới,
nhìn khá giống những thổ dân da đỏ ở thế kỷ 21.
Đôi cánh màu đen xòe ra hai bên, không rộng hay nhìn tràn ngập cái thế gì,
nhưng lại làm cho người cảm giác một luồng uy áp vô hình tiến đến, một loại
cao quý không thể tả cảm giác từ con rồng này phát ra.
“Rồng!?”
Trừ Minh Hạo, toàn bộ dâm đế, Linh Thần Mộ bên trong một mảnh kinh sợ.
“Làm sao, có vần đề?”
Minh Hạo thấy đám người vẻ mặt không khỏi tò mò hỏi.
Linh Thần Mộ thần thái sợ hãi nói: “Trong sách cổ truyền thuyết xa xưa có ghi
chép về Dâm Giới trước đó.”
“Từ hơn trăm ngàn vạn năm trước có một cái thời đại rất là xa xưa, xưa đến
không ai có thể tìm hiểu thời đại ấy.”
“Chúng ta đặt nó là Thời Đại Rồng. Bởi vì tại thời đó, nhân loại chưa tồn tại,
mà có hơn trăm ngàn chủng tộc khác đã ra đời sớm hơn cả nhân loại.”
“Còn vì sao tên nó là Thời Đại Rồng rất dễ hiểu. Tại thời đó, hơn chục ngàn
chủng tộc khác nhau sinh tồn, mà ngươi cũng biết, nơi có tộc khác sinh tồn
đánh nhau là điều tất yếu với nhau là không thể thiếu, còn về tại sao đánh
nhau rất nhiều nguyên do : tranh giành tài nguyên, lãnh địa, trả thù nhau….”
“Rồng, một trong hơn chục ngàn chủng tộc khác nhau, chúng siêu việt các chủng
tộc còn lại, rồng trưởng thành có sức mạnh vô cùng kinh khủng, một vuốt của nó
dễ dàng xé nát trời đất. Vừa sinh ra mạng trong mình sức mạnh cảnh giới Dâm Đế
đỉnh phong, phát triển đến vị thành niên Dâm Thần, còn lên trưởng thành càng
kinh khủng hơn nửa…”
“Vì vậy theo ghi chép, rồng rất nhanh đánh bại toàn bộ chủng tộc thời đại đó,
thống trị Dâm Giới, bá chủ dâm giới trong một thời gian dài hơn…”
“Nhưng thời gian sau, theo truyền thuyết ghi chép lại, một chủng tộc khác xuất
hiện, cũng là khắc tinh của tộc rồng. Côn Bằng.”
Minh Hạo nghe đến đây hỏi : “Côn bằng khắc tinh rồng thế nào”
Linh Thần Mộ hít sâu một hơi, nói: “Côn bằng nắm giữ thôn phệ năng lực cực bá
đạo.”
“Trong truyền thuyết sau khi côn bằng biến thân, bởi vì thân thể quá mức khổng
lồ, mỗi một lần hô hấp đều phải tiêu hao năng lượng cực kỳ lớn. Vì vậy, nó cần
tại thời thời khắc khắc nuốt trôi hết thảy năng lượng xung quanh mình để duy
trì tiêu hao bản thân. Chỉ cần còn năng lượng để bổ sùng, thì nó còn chưa có
chết được.”
“Nơi côn bằng đi qua, nơi đó sẽ trở thành tai họa hàng lâm. Có thể hình dung
là côn bằng đi qua đâu, nơi đó mặt trời, mặt trăng không sáng, trời đất tối
ùm, toàn bộ một mảnh sinh cơ tàn lụi. Sinh linh tại nơi đó liền là xui xẻo,
trở thành thức ăn trong bụng Côn Bằng…”
“Chủng tộc rồng dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị côn bằng thôn phệ. Tất cả chủng
tộc rồng chi nhánh, từ phun lửa, phun băng, đến phun điện… toàn bộ năng lực
mang theo kinh thiên phá hủy trời đất đều vô hiệu hóa với Côn Bằng, thậm chí
những cái năng lực này còn trở thành nguồn dinh dưỡng bổ ích cho Côn Bằng.”
Linh Thần Mộ nuốt nước miệng một cái, nói: “ Khi đó người đứng đầu rồng tộc
thấy nguy cơ từ côn bằng xuất hiện, có thể lung lay vị trí bá chủ lúc bấy giờ
của bọn hắn, cho nên người đứng đầu rồng tộc chủ động tiến quân đánh Côn Bằng.
Cả hai chủng tộc lớn này đánh nhau trong suốt hơn vạn năm, không phân chia
đánh bại, thậm chí đối với bọn chúng, một trong hai chủng tộc còn lại sống sót
mới là chiến thắng.”
“Chính vì vậy hai chủng tộc đánh đến trời nổ đất nát, Dâm Giới rộng lớn bị
chia thành nhiều mảnh khu vực, dâm khí tán lạc, sinh linh chết trăm triệu có
hơn, tài nguyên khô kiệt…”
“Những mảnh khu vực bị đánh nát rời ra trở thành vị diện, sau đó trở thành thế
giới riêng, tách rời Dâm Giới. Đây cũng là nguyên nhân chúng ta có thể đi đến
thế giới này.”
“Cuối cùng, hai chủng tộc là rồng và côn bằng bất phân thắng bại, cả hai đều
rơi vào tình trạng kiệt sức và đây cũng là lúc hai tộc kết cục bi thảm bắt
đầu.”
“Khi các tộc khác thấy được hiện trạng của hai tộc kia, tất cả chủng tộc biết
đây là cơ hội vạn năm có một, bọn hắn hợp lại nhau đánh giết hai tộc kia là
tộc rồng và côn bằng.”
“Hai chủng tộc rồng và côn bằng biết mình rơi vào trạng thái yếu, cho nên âm
thầm bí mật tạm dừng chiến, lo đối phó các tộc khác.”
“Dù bọn hắn rơi vào tình trạng hai con chó đực rựa vừa thông nhau kiệt sức,
hoa cúc tàn sau cuộc chơi, nhưng hàm răng sắc bén vẫn còn đó, cho nên dù bọn
hắn bị nhiều chủng tộc khác hội đồng vẫn đủ sức chống trả.”
“Cuộc chiến ghi lại vô cùng thảm thiết, tổn thương vô số, không thể đếm hết
được. Kết quả cuối cùng là hai chủng tộc là rồng và côn bằng dần dần suy yếu,
từ đó biến mất khỏi thế gian, hơn trăm ngàn vạn năm đến nay chưa có ai nhấc
đến hoặc thấy chúng xuất hiện...”
Minh Hạo gật đầu, hỏi: “Như vậy khi đó nhân loại còn chưa xuất hiện, làm sao
các ngươi biết được chuyện này?”
Linh Thần Mộ đáp: “Bởi vì chủng tộc tổ tiên nhân loại chúng ta từ xa xưa giao
hảo với nhiều chủng tộc khác, mà những chủng tộc đó chính là hậu bối của các
tộc còn sót lại sau trận chiến.”
Minh Hạo nghe vậy hoàn toàn hiểu, ánh mắt nhìn về con rồng đen đang lơ lửng
trên không trung.